×
×

Giữ lương hưu giúp bố chồng nhưng chị chồng đòi tính lãi hằng ngày, lúc bố chồng q/u/a đ/ờ/i chị đem đến tập giấy

Giữ lương hưu giúp bố chồng, tôi coi đó như chuyện bình thường. Bố mẹ chồng ở quê, lương hưu mỗi tháng chỉ vài triệu, ông nhờ tôi giữ giùm vì “mẹ con chi tiêu không khéo”. Tôi mở một tài khoản riêng, hễ bố rút thì tôi chuyển khoản, hễ bố cần thì tôi đưa tiền mặt. Mọi chuyện yên ả cho đến khi chị chồng về quê ăn Tết năm ngoái.

Hôm đó, trong bữa cơm, chị lướt điện thoại, hỏi bâng quơ:
“Bố có bao nhiêu tiền hưu để em dâu giữ vậy?”

Tôi thoáng ngạc nhiên, trả lời thật thà:
“Cũng hơn trăm triệu, bố dặn em cất để phòng lúc đau ốm.”

Ánh mắt chị sáng rực, nhưng rồi chị cười nhạt:
“Để thế lãng phí lắm. Tiền mà nằm yên thì chết, phải để nó sinh lãi chứ. Hay đưa chị, chị đầu tư hộ cho, mỗi ngày em đếm tiền lời, tha hồ vui.”

Tôi còn chưa kịp phản ứng, bố chồng gạt đi:
“Tiền tao để phòng bệnh, không cần lời lãi.”

Câu chuyện tưởng chấm dứt, nhưng từ đó, chị chồng liên tục nhắn tin, gọi điện cho tôi. Lúc thì gửi hình ảnh “dự án góp vốn”, lúc thì nhấn mạnh:
“Để không, mỗi ngày mất bao nhiêu lãi biết không? Chị tính cho em rồi, số tiền đó giờ cũng hơn 150 nghìn một ngày. Em cầm tiền bố mà không làm ra lãi, lỡ người ta bảo em giữ để ăn lời thì sao?”

Tôi bắt đầu thấy số tiền kia như củ khoai nóng bỏng tay. Một mặt, tôi không thể tùy tiện đưa tiền bố chồng cho ai. Mặt khác, chị chồng càng ngày càng gây áp lực, thậm chí đến nhà chơi cũng bóng gió:
“Cái gì để trong tay em dâu thì cũng… khó nói nhỉ.”

Đỉnh điểm, tuần trước chị xuất hiện với một “bản hợp đồng góp vốn” in sẵn, chỉ cần chữ ký của tôi. Chị hạ giọng, vừa dỗ vừa doạ:
“Em mà ký, mỗi tháng nhận lãi chị trả tận tay, uy tín chị mà. Em không ký, đừng trách chị nói chuyện này ra ngoài, lúc đó người ta bảo em giữ tiền bố để ‘ôm’ cho riêng thì phiền lắm.”

Tôi đứng chết lặng, giữa lằn ranh của lòng tin và sự toan tính. Nếu đưa tiền cho chị, tôi sợ một ngày mất trắng. Nhưng giữ tiếp, chị chồng ngày ngày “đánh tiếng”, còn bố chồng già yếu, chẳng hay biết gì về những áp lực đằng sau…

Đến khi bố chồng mất, tôi mới thấy những gì mình lo sợ ngày trước chưa thấm vào đâu so với cơn bão thực sự ập đến.

Ngày đám tang còn chưa xong, chị chồng lôi tôi ra góc sân, giọng trầm xuống nhưng sắc lạnh:

“Giờ bố không còn, số tiền bố nhờ em giữ bao nhiêu, đưa đây. Và chị cũng nhẩm rồi, bao nhiêu năm em ôm số tiền đó, tính ra lãi mỗi ngày cộng lại… em phải trả đủ.”

Tôi chết lặng:
“Lãi… gì cơ ạ? Em giữ hộ bố, đưa khi bố cần, em chưa từng tiêu một đồng!”

Chị chồng ném ra một tập giấy chi chít con số, như thể đã chuẩn bị từ lâu:
“Đây, chị tính hộ em. Từ ngày đầu tiên bố gửi, đến hôm nay là mấy nghìn ngày. Tiền bố đáng lẽ phải sinh lãi. Em giữ nghĩa là em dùng, em hưởng lợi. Giờ bố mất, em phải trả cho công bằng. Không trả, chị nói hết với họ hàng xem em có còn mặt mũi.”

Mẹ chồng run rẩy đứng bên, chỉ khẽ lắc đầu, thở dài:
“Các con đừng làm ầm trong tang lễ…”

Nhưng chị chồng không dừng lại. Cả mấy hôm sau, chị in tờ giấy “tính lãi” đó phát cho họ hàng, ai đến viếng cũng nghe phong phanh: “Em dâu ôm tiền hưu của bố, giờ không trả lãi”.

Tôi uất ức nhưng không thể nói được câu nào – bởi đúng là tiền bố gửi vẫn nằm trong tài khoản tôi, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ phải “trả lãi”.

Ngày đọc di chúc, chị chồng đứng bật dậy:

“Bố có thể không để lại gì, nhưng tiền lãi này là đạo lý. Nó phải trả cho chị, vì chị là con trưởng.”

Cả họ xôn xao, nhìn tôi như thể tôi đang ôm trọn một món nợ vô hình.

👉 Giữa tang tóc, tôi phải đối diện với một “cái bẫy” chị chồng đã giăng từ nhiều năm trước – và câu hỏi nhức nhối: Tôi có nên trả món “lãi hằng ngày” vô lý kia, hay lôi mọi thứ ra tòa để chứng minh mình chỉ là người giữ hộ?

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News