3 năm trước cho hàng xóm vay 2 cây vàng, giờ có việc cần nên tôi hỏi đòi lại, ai ngờ họ đem trả toàn “đồng mạ vàng”. Vợ chồng hắn ta tr;ơ tr;á;o nói “không bằng chứng”, đúng lúc đó bà T. sát vách chạy đến nói 1 bí mật…
Ba năm trước, khi bắt đầu xây nhà, vợ chồng nhà bên cạnh chạy sang nhà tôi, mặt mũi lo lắng:
“Chị ơi, cứu em một phen, thợ đang làm mà tiền chưa xoay được. Chị cho em mượn tạm 2 cây vàng, xong nhà em hoàn thiện em trả liền, không để chị phải nhắc đâu.”
Tình nghĩa láng giềng bao năm, tôi tin tưởng, không chút đắn đo. Tôi mở hộp vàng cưới — kỷ vật cha mẹ để lại — lấy ra đúng 2 cây, giao tận tay cho họ. Lúc đó, còn có bà Tư hàng xóm đứng ngay cổng, thấy rõ cảnh trao vàng.
Nhà họ xây xong, sáng đèn mỗi tối. Nhưng món nợ thì “lặn mất tăm”. Ba năm, không một câu trả, không một lời nhắc. Mỗi khi gặp, chị hàng xóm cười giả lả, anh chồng thì lảng đi nơi khác. Tôi nín nhịn vì sợ mất hòa khí.
Nhưng khi con gái tôi sắp cưới, tôi không thể im lặng nữa. Tôi sang đòi thẳng:
“Chị à, tôi cần số vàng đó để lo cưới cho con gái. Ba năm rồi, chị trả cho tôi đi.”
Chị ta không chối, còn nhẹ nhàng đáp:
“Ừ thì mai em đem qua.”
Hôm sau họ mang đến một túi nhỏ, bên trong là 2 cây vàng sáng loáng. Tôi yên tâm đem ra tiệm quen để bán lấy tiền. Nhưng chủ tiệm vừa soi đèn vừa nhíu mày:
“Chị ơi… cái này không phải vàng thật đâu. Là vàng giả, bên trong toàn đồng.”
Tôi chết sững. Tay run run ôm túi vàng rởm, nước mắt ứa ra vì uất ức. Tối đó tôi sang hỏi cho ra lẽ thì họ trở mặt ngay:
“Chị đừng có vu oan cho tụi tôi. Lúc mượn vàng có giấy tờ gì đâu, chị nói giả thì ai chứng minh?”
Lời nói lạnh tanh, thái độ tr;;ơ tr;á;;o khiến tôi nghẹn đắng. Nhưng tôi không ngờ… Xem tiếp tại bình luận… 

Đúng lúc không khí căng như dây đàn, bà Tư sát vách – người năm xưa đứng chứng kiến cảnh trao vàng – hớt hải chạy sang, mặt tái mét:
“Khoan đã! Tôi biết chuyện này!”
Cả ba chúng tôi quay lại nhìn bà. Bà Tư run run chỉ vào chị hàng xóm:
“Hôm bữa chị mượn vàng của cô này, tôi thấy tận mắt. Nhưng chưa hết… Cách đây vài tháng, tôi thấy chồng chị mang cái hộp vàng đó ra tiệm vàng ở đầu ngõ, bảo ‘làm lại dây chuyền’. Lúc tôi đi qua, ông thợ vàng còn nói ‘đây là vàng thật, để tôi nấu lại’. Tôi nhớ rõ như in!”
Không khí trong phòng đặc quánh. Mặt anh chồng thoáng biến sắc, chị vợ thì giãy nảy:
“Bà đừng có đặt điều! Bà già rồi, trí nhớ có ra gì đâu!”
Nhưng bà Tư không chịu thua, rút điện thoại trong túi áo ra, bấm lia lịa:
“Tôi không già đến mức quên chụp hình đâu! Hôm đó tôi chụp vì thấy lạ, giờ coi đi!”
Màn hình điện thoại hiện lên bức ảnh: anh chồng đang đứng ở tiệm vàng, tay cầm đúng chiếc hộp cưới của tôi — nắp khắc tên cha mẹ tôi trao tặng ngày cưới. Tôi nhận ra ngay, vì chữ khắc đó chỉ có một.
Mặt hai vợ chồng tái dại. Chị ta lắp bắp:
“Ờ… ờ… là em chỉ mang đi… thử thôi mà…”
Tôi nhìn họ, giọng nghẹn lại vì tức:
“Thử bằng cách đổi vàng thật thành vàng giả hả?”
Anh chồng toan chối thì chủ tiệm vàng – người tôi quen – cũng vừa ghé qua vì nghe chuyện:
“Ba năm trước đúng là anh này có mang đến đây hai cây vàng thật. Sau đó vài tháng lại quay lại, nói muốn ‘nấu lại cho sáng’, rồi tôi không thấy anh ta quay lại lấy. Giờ nghe vậy mới hiểu hóa ra là trò tráo đổi!”
Mọi người xung quanh túm lại, ai cũng xì xào. Vợ chồng kia cúi gằm, mặt trắng bệch. Tôi không nói thêm, chỉ lấy điện thoại quay lại toàn bộ lời họ nói, rồi thản nhiên bảo:
“Tôi không cần các người phải xin lỗi. Mai tôi nộp hết bằng chứng này lên công an phường. Còn hai cây vàng đó, tôi sẽ tính cả lãi.”
Họ im phăng phắc, không dám ngẩng đầu.
Tối ấy, tôi ngồi một mình trong căn nhà nhỏ, nước mắt rơi không chỉ vì tiền bạc, mà vì thứ niềm tin bị phản bội. Nhưng rồi tôi lau nước mắt, thở dài:
“Đời này, vàng mất còn đúc lại được. Chỉ có lòng người – đã tráo một lần – thì chẳng bao giờ trả thật nữa.”
 
								 
								 
								 
								