×
×

L/y h/ôn được 10 ngày thì phát hiện có b/ầu, tôi đưa ra quyết định khiến chồng cũ d/ay d/ứt cả đời

PHẦN 1 – MỘT CUỘC HÔN NHÂN TỪNG ĐẸP NHƯ GIẤC MƠ

Hà và Quân từng là hình ảnh khiến cả họ hàng hai bên phải trầm trồ mỗi lần nhắc đến. Cả hai quen nhau từ năm nhất đại học, yêu nhau say đắm bất chấp bao nhiêu lời ngăn cản. Người ngoài nói họ “hợp đến mức không thể tách rời”, hai đứa trẻ coi nhau là cả thanh xuân.

Ngày cưới diễn ra, Hà khóc nhiều đến mức chính cô cũng không hiểu lý do. Có lẽ là xúc động, cũng có thể là dự cảm, rằng quãng đường phía trước sẽ không dễ dàng như những bức ảnh cưới lung linh treo đầy trong phòng.

Sau cưới không lâu, Hà phát hiện có u nang buồng trứng, buộc phải phẫu thuật và cắt bỏ một bên. Từ đó, chuyện sinh con trở thành vòng xoay của hy vọng – thất vọng – rồi lại hy vọng. Ba lần mang thai, ba lần mất con. Mỗi lần như vậy, Hà phải nằm lì trên giường hàng tuần lễ để hồi phục cả thể chất lẫn tinh thần.

Nhà chồng thay đổi. Sự thương cảm ban đầu biến thành soi mói, thành những lời nói gai góc, thành ánh nhìn xét nét như kim châm. Hà tự nhắc mình phải mạnh mẽ, phải kiên trì, phải cố gắng gấp đôi để giữ lấy gia đình.

Nhưng những cố gắng ấy lại bị chính người cô tin tưởng nhất làm vụn vỡ.


PHẦN 2 – NGÀY HÀ HIỂU RẰNG HÔN NHÂN CỦA MÌNH ĐÃ CHẾT TỪ LÂU

Một ngày cuối tuần, khi Quân nói có việc đột xuất nên không về nhà, Hà không mảy may nghi ngờ. Nhưng khi cô vô tình nhìn thấy tin nhắn lạ trên điện thoại anh – một tin nhắn không dài, chỉ vài chữ, nhưng đủ khiến trái tim cô như bị bóp nghẹt:

“Anh nhớ bọn mình hôm qua.”

Hà muốn tin đó chỉ là hiểu lầm. Nhưng khi đối diện Quân, khi hỏi thẳng, cô không nhận được một lời giải thích nào mang tính hối lỗi. Chỉ là giọng nói lạnh như băng:

“Em… không thể sinh con. Anh cũng phải tìm cho mình một cơ hội để làm bố chứ.”

Câu nói đó như một lưỡi dao. Không đâm mạnh, nhưng cứa sâu. Khiến Hà từ người phụ nữ chịu tổn thương trở thành người phụ nữ tuyệt vọng.

Ly hôn diễn ra nhanh đến khó tin. Không tài sản chung, không níu kéo. Hà rời đi chỉ với vài thùng đồ và trái tim không còn nguyên vẹn.

Cô nghĩ mọi thứ đã kết thúc. Nghĩ mình đã mạnh mẽ bước ra khỏi cuộc đời ai đó vốn không còn dành cho mình.

Nhưng đời lại chẳng bao giờ đơn giản như thế.


PHẦN 3 – MƯỜI NGÀY SAU LY HÔN, THỨ ĐẾN LẠI KHÔNG PHẢI TỰ DO

Mười ngày sau, Hà chậm kinh. Cô nghĩ do stress. Nhưng cơ thể lại nói điều khác: mệt, buồn ngủ, nhạy cảm bất thường.

Hà đến phòng khám – nơi không ngờ lại do chị họ của Quân mở.

Khi màn hình siêu âm sáng lên, khi bác sĩ nhẹ nhàng nói: “Thai sáu tuần”, Hà bật khóc ngay tại chỗ.

Không phải kiểu khóc vì đau, mà vì số phận trêu ngươi một cách tàn nhẫn:

Sáu tuần. Tức là… trước ly hôn.

Cô vừa mất hôn nhân, nhưng lại phát hiện trong mình có một sự sống nhỏ bé đang hình thành. Một sự sống mà cô từng mong mỏi suốt những năm tháng đau đớn.

Hà nắm chặt tấm hình siêu âm, trái tim run lên như đứa trẻ lạc đường.

Cô dặn chị họ giữ bí mật. Nhưng vì thương cô, chị vẫn báo lại cho Quân.


PHẦN 4 – CUỘC GẶP GỠ TRONG QUÁN CÀ PHÊ VÀ QUYẾT ĐỊNH THAY ĐỔI TẤT CẢ

Tối hôm đó, Quân xuất hiện dưới chung cư trọ của Hà. Gọi liên tục. Nhắn liên tục. Hà biết cô không thể tránh mãi, nên đồng ý gặp. Một quán cà phê dưới tòa nhà, ánh đèn vàng hắt lên khuôn mặt mệt mỏi của cả hai.

Hà nói trước. Giọng cô bình thản, không run rẩy, không giận dữ, không trách móc:

“Cuộc hôn nhân đó… đã chết từ ngày anh bước ra khỏi ranh giới của nó. Em không thể tin anh thêm lần nào nữa. Đứa trẻ… em sẽ tự nuôi. Anh không cần gánh trách nhiệm nếu không muốn.”

Quân im lặng. Rất lâu.

Rồi anh nói:

“Quyết định là của em. Anh sẽ tôn trọng.”

Không níu kéo. Không xin tha thứ. Không cố gắng. Chỉ một sự im lặng nặng nề, như muốn nói: “Mọi thứ đã muộn rồi.”

Cuộc gặp kết thúc. Nhẹ như hơi thở cuối của một điều từng rất đẹp mà đã hóa thành tro.

Đêm đó, Hà về phòng, đặt tay lên bụng. Lần đầu tiên sau nhiều năm, cô thấy một tia bình yên. Nhỏ thôi, nhưng đủ ấm.


PHẦN 5 – SỰ THẬT KHÔNG AI NGỜ TỚI

Vài ngày sau, chị họ Quân gọi cho Hà. Giọng chị ngập ngừng:

“Hà… đứa bé sáu tuần nghĩa là thụ thai lúc em và Quân vẫn còn là vợ chồng.”

“Em biết,” Hà đáp.

“Nhưng… Quân nó biết chuyện này lâu rồi. Chính nó nhờ chị giữ kín. Nó bảo… nó sợ em cảm thấy có lỗi khi rời đi.”

Bàn tay Hà buông thõng. Mọi mạch suy nghĩ đứt đoạn trong chốc lát.

Không phải vì cô muốn quay lại.

Mà vì hóa ra, trái tim cô từng bị bỏ mặc… lại hóa ra vẫn còn được ai đó giữ gìn theo một cách méo mó nào đó.

Cô không biết nên buồn hay nên giận. Chỉ thấy mệt. Và trống rỗng.


PHẦN 6 – QUÂN DAY DỨT. HÀ ĐIỀM NHIÊN. CUỘC SỐNG RẼ SANG HAI CON ĐƯỜNG

Quân không liên lạc thêm. Hà cũng không hỏi tiếp. Cả hai im lặng như chưa từng tồn tại trong đời nhau.

Nhưng tối nào, Quân cũng đứng dưới sảnh tòa nhà trọ. Không nhắn. Không gọi. Chỉ đứng nhìn lên tầng nơi Hà sống – như một sự hối lỗi muộn màng, như một lời xin lỗi không thành tiếng.

Hà nhìn thấy hết. Nhưng cô không xuống.

Không phải vì hận.

Mà vì cô hiểu:
Có những cánh cửa một khi đã đóng, thì mở lại chỉ khiến cả hai thêm tổn thương.


PHẦN 7 – QUYẾT ĐỊNH KHIẾN CHỒNG CŨ PHẢI DAY DỨT SUỐT ĐỜI

Vài tuần sau, Hà gửi cho Quân một phong bì. Không lời nhắn.

Bên trong chỉ có:

– Hình siêu âm đầu tiên của con.
– Giấy xác nhận thai sáu tuần.
– Một tờ giấy nhỏ với đúng một câu:

“Con sẽ mang họ em.”

Không một lời trách móc. Không một lời cay đắng. Không thậm chí một dấu chấm than.

Nhưng chính sự bình thản đó mới khiến người ta nghẹn đến tận cổ.

Ngày nhận phong bì, Quân ngồi thụp xuống ghế đá dưới tòa nhà. Đến khi bảo vệ lại gần lay nhẹ, anh mới nhận ra mình đã ngồi đó hơn ba tiếng, mắt đỏ hoe.

Anh biết, mình đã đánh mất không chỉ người phụ nữ từng vì mình chịu đựng tất cả… mà còn đánh mất quyền được gọi một đứa trẻ là con.

Và đó là nỗi day dứt theo anh suốt phần đời còn lại.


PHẦN 8 – KẾT

Hà tiếp tục cuộc sống. Bình yên. Chậm rãi. Không nhìn lại.

Cô đã từng ngã rất đau, nhưng tự đứng dậy bằng đôi chân mình.

Làm mẹ đơn thân? Có sao đâu. Ít ra, đứa trẻ ấy là ánh sáng mà cô đáng được nhận sau bao năm chìm trong tối tăm.

Còn Quân…

Không ai biết anh nghĩ gì. Nhưng thỉnh thoảng, người ta thấy anh vẫn đứng dưới tòa nhà cũ. Nhìn lên nơi từng có một người phụ nữ luôn chờ anh.

Giờ thì không còn nữa.

Bởi vì:

Đàn bà mạnh mẽ không phải khi họ không đau, mà khi họ biết không gục ngã hai lần ở cùng một chỗ.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News