×
×

Mạnh và Linh sống với nhau 3 năm mà vẫn chưa có con, vì không có sợi dây kết nối nên tình cảm của cả hai cũng lạnh nhạt dần

Mạnh và Linh cưới nhau đã ba năm. Ba năm không con, không tiếng cười trẻ thơ, ngôi nhà của họ trống trải và lạnh lẽo như chiếc vỏ ốc rỗng.

Linh từng cố gắng vun vén, đi khám, uống thuốc, cầu cúng đủ kiểu, nhưng vô ích. Còn Mạnh thì dần xa cách. Anh viện cớ tăng ca, làm thêm, có khi cả tuần mới về nhà ăn một bữa. Những bữa cơm hai người ngồi đối diện nhau trở nên nặng nề — chẳng còn chuyện trò, chẳng còn ánh mắt thân quen.

Rồi một ngày, Linh thấy đau thắt ở bụng, tưởng do dạ dày, nên đi khám. Bác sĩ xem phim chụp, nhìn cô hồi lâu rồi nói nhẹ mà như sét đánh ngang tai:

“Em bị ung thư dạ dày giai đoạn đầu. May là phát hiện sớm, vẫn có thể phẫu thuật và điều trị khỏi. Nhưng chi phí hơi cao, tầm vài trăm triệu.”

Linh chết lặng. Cô nghĩ đến Mạnh — người chồng đầu gối tay ấp. Khi nghe tin, anh trầm ngâm một lúc rồi nói:

“Để anh ra ngoài gọi điện một chút.”

Anh không quay lại.

Một giờ sau, Linh nhận được tin nhắn ngắn ngủn:

“Anh có việc gấp, em tự làm thủ tục nhé.”

Cô nằm trong phòng bệnh, nhìn trần nhà trắng lạnh, nước mắt trào ra. Không ngờ, người đàn ông từng nắm tay cô giữa lễ đường, hứa “có bệnh hoạn cũng không rời” — lại bỏ đi đúng lúc cô cần nhất.

Những ngày sau, bố mẹ từ quê lên. Mái tóc mẹ đã bạc, bàn tay run run bón cháo cho con gái. Linh cắn môi, vừa thương mẹ, vừa hận chính mình đã chọn sai người.

Ba tháng điều trị, cơ thể cô yếu đi, nhưng tinh thần lại mạnh mẽ hơn. Trong lúc nằm viện, Linh tham gia dạy online cho một nhóm học viên nước ngoài, rồi cộng tác với vài tổ chức phi chính phủ. Cô thấy mình vẫn có thể sống, vẫn có thể tự đứng dậy — không cần ai thương hại.

Mạnh không đến thăm một lần. Thay vào đó, mỗi tháng, người giao hàng đều mang tới một giỏ hoa quả và một tờ giấy A4 gập đôi.
Lần đầu là tờ đơn xin ly hôn.
Anh viết:

“Anh nghĩ chúng ta nên giải thoát cho nhau. Em bệnh tật, anh cũng không thể có con… giữ làm gì cho cả hai cùng khổ?”

Không có lời hỏi han, không có nụ hôn chia tay.

Linh không khóc. Cô lặng lẽ ký tên, gửi lại tờ giấy, coi như kết thúc tám năm thanh xuân.

Ba tháng sau, Linh xuất viện. Trời hôm ấy nắng nhẹ, cô đứng trước cổng bệnh viện, hít thật sâu — như hít lại cuộc sống mới. Cô tự nhủ: “Từ giờ, chỉ cần sống tốt, không oán hận.”

Nhưng khi vừa ra đến cổng, điện thoại cô rung lên. Là mẹ chồng cũ gọi, giọng run rẩy:

“Linh ơi… Mạnh… nó bị tai nạn nặng… đang nằm hồi sức cấp cứu!”

Linh chết lặng.

Cô vội vàng bắt taxi đến bệnh viện nơi anh nằm. Cảnh tượng trước mắt khiến tim cô thắt lại — Mạnh nằm bất động, đầu quấn băng trắng, ống thở cắm khắp người.

Bác sĩ nói anh bị chấn thương sọ não, tiên lượng xấu. Người ta tìm thấy trong ví anh… tờ giấy ly hôn có chữ ký của Linh, dính đầy máu.

Mẹ anh ngồi bên, vừa khóc vừa nắm tay cô:

“Nó định lên chỗ con hôm nay… nói chuyện lại… bảo là hối hận… thì xảy ra chuyện này.”

Linh đứng đó, nước mắt trào ra, tay run run chạm lên bàn tay lạnh ngắt của anh.

Cô thì thầm:

“Anh yên tâm, em đã giải thoát cho anh rồi. Nhưng có lẽ… trời chưa giải thoát cho em.”

Ngoài kia, trời đổ cơn mưa nhẹ.
Giữa tiếng mưa rơi và tiếng máy theo dõi “bíp bíp”, Linh hiểu ra một điều: Đôi khi, mất mát không đến từ lúc ta bị bỏ rơi — mà từ khi ta ngừng tin rằng tình yêu còn có thể quay lại.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News