×
×

Mẹ chồng cho tôi u/ố/ng th/u/ố/c ng//ủ rồi dàn cảnh tôi ng//o/ại tì/n/h để é//p tôi b/ỏ chồng, nào ngờ tôi tương kế tựu kế, giả vờ ng/ủ cho đúng ý bà rồi đặt ca/m/er/a quay l//é/n

Tôi lấy chồng được ba năm, sống cùng mẹ chồng trong căn nhà ba tầng giữa phố. Tưởng đâu có người lớn sẽ đỡ đơn côi, ai ngờ đó là khởi đầu cho những ngày tôi luôn phải “đi nhẹ, nói khẽ, thở khổ”.

Bà Hạnh – mẹ chồng tôi – là người đàn bà giỏi tính toán, ngoài mặt dịu dàng nhưng bên trong đầy toan kế. Bà chưa bao giờ ưa tôi, lúc nào cũng nói tôi “đi làm nhiều, bỏ bê chồng con”, rồi lén lút nhắn cho chồng tôi những lời gieo nghi ngờ.

Cho đến một đêm, mọi chuyện vượt quá giới hạn.


1. Cơn buồn ngủ bất thường

Hôm đó, bà Hạnh nấu bát cháo gà, bảo tôi ăn cho lại sức. Tôi vừa ăn xong thì mí mắt nặng trĩu, đầu óc choáng váng.
Trước khi chìm vào giấc ngủ, tôi chỉ kịp thấy bà cười nhạt, nói khẽ:

“Ngủ đi, ngủ cho ngon nhé…”

Tôi tỉnh dậy giữa đêm, đầu đau như búa bổ, áo quần xộc xệch. Cạnh giường, có một người đàn ông lạ đang vội vã kéo quần, còn mẹ chồng tôi đứng ở cửa, la thất thanh:

“Trời ơi! Mày dám mang đàn ông về nhà tao à!”

Chồng tôi từ dưới nhà chạy lên, trông thấy cảnh tượng hỗn loạn ấy, sững sờ. Tôi ú ớ không hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ thấy bà Hạnh ôm ngực khóc lóc:

“Tôi không ngờ nó lại đồi bại đến thế này!”


2. Tương kế tựu kế

Tôi hiểu, mình đã bị gài bẫy. Nhưng tôi không thể làm gì lúc ấy — tất cả bằng chứng đều chống lại tôi.
Tôi bình tĩnh, giả vờ yếu ớt xin lỗi chồng, nói rằng mình sẽ “rời khỏi nhà cho nhẹ đầu”. Cả nhà coi đó là bằng chứng tôi thừa nhận tội.

Hai tuần sau, tôi quay lại — tươi cười, nhẹ nhàng nói với mẹ chồng:

“Con nghĩ lại rồi, con muốn xin lỗi mẹ. Để con nấu bữa cơm cho mẹ vui nhé.”

Bà Hạnh mừng thầm, tưởng tôi đã chấp nhận “rút lui êm đẹp”. Nhưng ngay tối hôm đó, khi bà bảo tôi uống cốc sữa “cho dễ ngủ”, tôi giả vờ uống hết, rồi đổ đi và nằm yên.

Trước khi nhắm mắt, tôi bật camera mini giấu trong khung ảnh đầu giường.


3. Sự thật trần trụi

Khoảng nửa tiếng sau, tôi nghe tiếng cửa mở khẽ, mùi nước hoa đàn ông sộc vào. Bà Hạnh thì thào với ai đó:

“Nhanh lên, chụp vài tấm thôi, để mai tao cho thằng con thấy!”

Tôi nằm im, cố giữ hơi thở đều. Tiếng tách, tách vang lên. Rồi giọng bà lại rít qua kẽ răng:

“Con đàn bà này, mày nghĩ cướp con trai tao dễ thế à?”

Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy, giả vờ ngơ ngác như không biết gì. Bà Hạnh cười khẩy, bảo:

“Lần này thì mày hết đường chối.”

Tôi không nói gì, chỉ mỉm cười:

“Vâng, mẹ nói đúng. Nhưng trước khi mẹ gọi ai đó tới làm chứng, con muốn mẹ xem cái này.”

Tôi bật điện thoại, mở đoạn video quay đêm qua. Hình ảnh rõ ràng từng khuôn mặt, từng lời nói.
Bà Hạnh chết sững, mặt tái nhợt, miệng lắp bắp:

“Mày… mày gài tao à?”

Tôi nhìn thẳng:

“Không, mẹ gài con trước. Con chỉ… trả lại đúng cách mẹ dùng thôi.”


4. Kết cục

Khi chồng tôi xem xong đoạn video, anh ngồi lặng rất lâu. Tối hôm ấy, bà Hạnh dọn đồ về quê, không nói một lời. Còn anh – người từng lạnh lùng với tôi – chỉ biết quỳ xuống, ôm lấy tay tôi run rẩy:

“Anh xin lỗi. Anh đã để mẹ làm tổn thương em.”

Tôi không nói gì. Tôi biết, tha thứ không dễ. Nhưng ít nhất, công lý đã được chứng minh – bằng chính chiếc camera nhỏ trong khung ảnh đầu giường.

Và kể từ hôm đó, tôi hiểu một điều:

“Đôi khi, muốn sống yên, phụ nữ không chỉ cần hiền, mà còn phải biết phản đòn.”

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News