Ngày cưới, mẹ ruột dặn tôi: “Vàng cưới là của con, cất giữ cẩn thận, sau này còn lúc khó khăn.” Nhưng vì nghĩ sống chung, lại muốn giữ tình cảm, nên tôi đưa cho mẹ chồng giữ hộ 5 chỉ vàng – coi như vừa tin tưởng, vừa cho bà yên tâm rằng tôi coi bà như mẹ ruột.
Nào ngờ, đến lúc con tôi đột ngột sốt cao phải nhập viện, trong người tôi không còn đồng nào, chạy vội sang xin bà lấy lại số vàng để lo viện phí. Vừa thở hổn hển vừa run, tôi nói:
– Mẹ ơi, cho con lấy vàng để đi đóng tiền tạm ứng viện phí cho cháu, bác sĩ giục rồi ạ.
Mẹ chồng vẫn thản nhiên nhai trầu, hờ hững đáp:
– Vàng ấy, mẹ cho em gái mày vay rồi. Nó mua xe máy để đi làm, có gì đâu mà phải làm toáng lên? Từ từ rồi nó trả, chứ nó có cướp của cô đâu mà cô lo.
Tôi chết lặng. Tim như có ai bóp nghẹt. Nước mắt tôi trào ra, vừa lo cho con, vừa uất nghẹn:
– Mẹ… đó là vàng cưới của con, con gửi mẹ giữ hộ chứ có bảo mẹ cho ai vay đâu. Con tôi đang nằm viện, bác sĩ cần tiền gấp, sao mẹ lại…
Bà đập tay xuống bàn, trừng mắt:
– Nói năng với mẹ chồng mà cũng dám xưng “của con, của con”? Nhà này là một, vàng đó mẹ giữ thì mẹ có quyền. Em nó đi làm xa, có cái xe thì cũng là phúc cho cả nhà.
Đúng lúc ấy, em chồng thong thả dắt chiếc xe máy mới toanh ngoài sân bước vào, còn tươi cười:
– Chị làm gì mà ầm ĩ thế? Em mượn thôi, vài tháng em trả. Xe này để đi làm, sau này em giàu em lo lại cho cháu học hành cũng được mà.
Tôi nhìn chiếc xe lấp lánh, mà nghĩ tới con tôi đang nằm lả trên giường bệnh, toàn thân run rẩy. Máu nóng dồn lên óc, tôi gào đến lạc cả giọng:
– Xe thì để làm gì, khi cháu ruột của em đang nằm viện không có tiền đóng viện phí? Tất cả các người có còn chút tình người không?!
Nhưng đáp lại tôi chỉ là sự im lặng nặng nề, rồi tiếng mẹ chồng lạnh như băng:
– Không chịu được thì dắt con về ngoại mà ở, chứ nhà này không chứa kẻ lúc nào cũng gây chuyện.
Tôi ngồi phịch xuống nền, đôi tay run rẩy, trong lòng duy nhất một câu hỏi: Vàng cưới, con cái, hay cả bản thân tôi – trong ngôi nhà này, thứ gì mới thực sự thuộc về mình?
Hai tháng trôi qua, con tôi đã xuất viện, nhưng những ngày nằm viện, tôi phải chạy vạy khắp nơi, vay mượn từng đồng để lo thuốc men. Trong lòng vẫn đau đáu nghĩ đến 5 chỉ vàng mà em chồng cầm, tưởng đâu khi công việc nó ổn định sẽ trả lại.
Nhưng không.
Một buổi tối, khi tôi nhắc chuyện vàng, em chồng vừa gõ điện thoại vừa hững hờ đáp:
– Ôi chị ơi, xe mua rồi, em vẫn chưa xoay được tiền. Thôi chị coi như cho em đi, sau này có thì em trả. Giờ em chưa lo nổi.
Câu nói nhẹ tênh mà như một nhát dao cắm thẳng vào tim tôi. Tôi nắm chặt tay, giọng run lên:
– Em nói cái gì? Đó là vàng cưới của chị, vàng bố mẹ đẻ chị cho. Nhờ mẹ giữ hộ, giờ thành ra “cho em”? Lúc con chị nằm viện, chị phải chạy đi vay từng đồng, em có biết không?
Em chồng nhếch mép, thản nhiên:
– Chị lúc nào cũng kêu khó, mà chị đi làm gì ra tiền đâu. Xe này để em đi làm, sau này em kiếm được khối tiền lo cho cháu. Coi như chị đầu tư cho tương lai của nó đi.
Tôi sững sờ, chưa kịp phản ứng thì mẹ chồng đã từ ngoài bước vào, giọng gay gắt:
– Nó nói đúng đấy! Nó đi làm thì mới có tiền lo cho cả nhà. Cô đừng có soi mói, ích kỷ. Vàng ấy nó mượn, từ từ rồi trả, mất mát gì mà cứ gào lên như người mất hồn?
Tôi bật khóc, uất nghẹn đến nghẹt thở:
– Nhưng là vàng của con! Con gửi mẹ giữ, mẹ tự ý đem cho mà không hỏi một câu. Giờ em lại nói thẳng “coi như cho”, thế công bằng ở đâu?
Chồng tôi lúc ấy ngồi im lặng nãy giờ, cuối cùng chỉ buông một câu lạnh lùng:
– Thôi, cô đừng làm to chuyện. Em tôi chưa có thì nó chưa trả được, đừng làm khó nó.
Tôi quay sang nhìn anh, đôi mắt cay xè, toàn thân run rẩy:
– Nghĩa là ngay cả anh cũng đồng ý coi vàng cưới của vợ là của nhà anh hết, vợ con anh không còn chút quyền gì nữa sao?
Anh tránh ánh mắt tôi, im lặng. Trong giây phút ấy, tôi hiểu: số vàng kia chẳng bao giờ trở về tay mình nữa.
Tối hôm đó, ôm con ngủ, tôi quyết định một điều: nếu còn ở lại căn nhà này, tôi sẽ mất thêm nhiều thứ hơn cả 5 chỉ vàng…