Tôi quen Nam gần một năm thì anh bảo:
“Cuối tuần này anh dẫn em về nhà ra mắt mẹ nhé. Mẹ anh bán bún bò Huế, quán đông lắm.”
Tôi mừng khấp khởi. Nghe nói quán bún của bác nổi tiếng cả khu – sáng nào cũng khách đứng xếp hàng. Trong lòng tôi có chút hồi hộp, nhưng cũng háo hức muốn nếm thử “bún bò ngon nhất thành phố” mà ai cũng nhắc.
Hôm đó, tôi theo Nam về. Quán bún nhỏ nhưng sạch sẽ, nồi nước lèo nghi ngút khói, thơm nức mùi sả ớt. Mẹ Nam – bác Hoa – trông người tầm ngoài năm mươi, dáng chắc nịch, tay đảo nồi nước lèo nhanh thoăn thoắt.
Khách ra vào tấp nập. Tôi ngồi bên phụ nhặt rau, thỉnh thoảng nghe khách khen:
“Bún bò của bác Hoa ăn một lần là nhớ cả đời.”
Bác chỉ cười nhạt, không nói gì. Nhưng điều khiến tôi ngạc nhiên là bác không hề ăn thử dù chỉ một miếng. Có lần Nam bảo:
“Mẹ chưa bao giờ ăn bún của mẹ nấu, cũng chẳng cho ai trong nhà ăn. Mẹ bảo ăn là ‘mất lộc’.”
Tôi cười, nghĩ chắc là mê tín, nên chẳng để tâm.
Trưa, khi khách vãn bớt, tôi ngồi nhìn nồi nước lèo sôi lăn tăn, mùi thơm quyện vào gió khiến bụng tôi sôi lên. Tôi khẽ nói:
“Cho em xin một bát nhé, nhìn ngon quá.”
Nam đang dọn bàn ngoài sân, chưa nghe thấy. Tôi thấy bác Hoa đi ra sau nhà, nghĩ chắc không sao. Tôi liền múc một bát nhỏ, chan nước, thêm tí hành ớt rồi ra bàn ngồi ăn.
Miếng bún đầu tiên vừa chạm môi — ngon đến nao lòng.
Thì từ phía sau, tiếng bát rơi loảng xoảng vang lên.
Bác Hoa bước ra, mặt tái đi, đôi mắt long sòng sọc:
“Ai cho cô ăn?! Ai cho cô động vào nồi bún của tôi hả?”
Bà tiến lại, hất thẳng bát bún khỏi tay tôi.
Nước lèo nóng bắn tung tóe, đỏ rực trên nền gạch.
Tôi đứng chết lặng, tay run rẩy, nước mắt ứa ra:
“Cháu… cháu xin lỗi, cháu tưởng—”
Bà gằn giọng:
“Nhà cô không dạy cô phép tắc à? Đồ không biết điều! Ai cho ăn thì mới được ăn!”
Không khí trong quán đông cứng. Nam chạy lại, hoảng hốt:
“Mẹ! Sao mẹ nói vậy? Có gì từ từ nói chứ!”
Tôi cố nuốt nghẹn, nói khẽ:
“Để cháu trả tiền bát bún, coi như khách cũng được.”
Bà đập mạnh chiếc vá xuống bàn:
“Cô im đi! Tôi bảo cô cút ra ngoài!”
Tôi không tin nổi vào tai mình.
Chỉ vì một bát bún mà bà nặng lời đến vậy sao?
Tôi bỏ chạy ra ngoài, nước mắt lăn dài.
Tối hôm đó, Nam xin lỗi mãi, nhưng tôi vẫn thấy nghẹn nơi ngực. Tôi nghĩ, chắc bà không ưa tôi, nên kiếm cớ. Nhưng vài ngày sau, Nam kể lại, giọng run run:
“Em biết không, hôm đó… sau khi em ăn, mẹ nấu cả buổi chiều mà không bán được một bát nào. Khách đến cửa rồi quay xe đi. Mẹ sợ lắm. Bà bảo ‘đã bảo là không cho người nhà ăn, ăn là mất lộc rồi mà không nghe’.”
Tôi lặng người. Tự nhiên nhớ lại lúc mình ăn miếng đầu tiên — vị ngọt đậm, nhưng cổ họng nghẹn lại, như có thứ gì không trôi nổi.
Cả đêm tôi nằm trằn trọc, trong đầu văng vẳng tiếng bác Hoa gắt gỏng và hình ảnh nồi nước lèo nghi ngút khói.
Từ hôm đó, tôi không còn dám ghé lại quán bún nữa.
Người ta vẫn khen bún của bác Hoa ngon lạ lùng, nhưng chưa ai từng thấy người trong nhà bác ăn dù chỉ một sợi bún.
Và có người kể nhỏ, rằng mỗi đêm, bác đều thắp nhang khấn trước nồi nước lèo, miệng lẩm nhẩm:
“Xin các ngài giữ cho lộc buôn bán, đừng để ai phạm vào nữa…”
câu chuyện hư cấu viết bởi Ai