Mười năm sau, đúng ngày giỗ bà nội, khi cả nhà đang tụ họp, một chiếc taxi màu bạc dừng lại trước cổng. Cửa xe mở ra… và mẹ bước xuống.
Bà vẫn là gương mặt ấy, nhưng đôi mắt có thứ gì đó lạnh hơn, từng trải hơn. Trên tay bà là hai chiếc vali đen bóng, căng phồng đến mức khóa muốn bật tung.
Cha tôi đứng chết lặng.
Chúng tôi cũng vậy.
Mẹ mỉm cười, nụ cười xa lạ đến rợn người:
— “Mẹ về rồi.”
Không ai kịp hỏi gì thì bà đặt hai chiếc vali xuống đất, mở tung ra. Tiền. Toàn bộ là tiền. Những cọc tiền mới tinh, buộc dây cao su, xếp thành từng lớp như gạch xây tường.
Chúng tôi chết lặng hoàn toàn.
Rồi mẹ lấy ra một phong bì vàng, đẩy về phía cha:
— “Đây là lý do mẹ trở về.”
Cha run run mở ra. Bên trong là một tờ di chúc, viết tay, chỉ vỏn vẹn 5 chữ.
Chúng tôi vây quanh. Cha đọc chậm rãi, từng chữ một:
“Chia đều cho… đứa ngoan.”
Cả nhà đông cứng.
Năm đứa con của mẹ… nhưng chỉ “đứa ngoan” mới được chia?
Ai ngoan? Ai không? Ai là người mẹ “đánh dấu” sau mười năm biệt tích?
Nhưng cú sốc chưa dừng ở đó.
Mẹ ngồi xuống ghế, rót nước, ung dung như đang xem một vở kịch:
— “Mẹ về… không phải để xin lỗi. Mẹ về để xem… đứa nào xứng.”
Kể từ hôm ấy, ngôi nhà chúng tôi biến thành chiến trường thầm lặng.
Từng người cố chứng minh mình “ngoan” nhất.
Từng ánh mắt ganh đua.
Từng lời nói nửa chừng, sắc như dao.
Còn cha… cha già đi trông thấy.
Cho đến một đêm, khi tôi đi qua phòng khách, tôi thấy cha ngồi một mình, cầm tờ di chúc, lẩm bẩm:
— “Nhưng… chữ thứ năm… không phải chữ ‘ngoan’…”
Tôi giật mình:
— “Cha nói gì ạ?”
Cha đưa tờ giấy cho tôi. Tôi đưa tờ di chúc lại gần ánh đèn. Chữ viết vội, nghiêng lệch. Và lúc ấy tôi mới thấy…
Chữ cuối cùng không phải “ngoan”.
Mà là:
“Chia đều cho… đứa NÀO.”
Chúng tôi đã đọc nhầm.
Hoặc mẹ cố tình viết mập mờ.
Hoặc… bà muốn cả nhà tự xé nát nhau để tranh giành thứ vốn dĩ chẳng có luật lệ nào.
Và khi chúng tôi còn đang hoang mang, mẹ đứng ngay sau lưng, lạnh lùng nói:
— “Đúng vậy. Ai giành được… thì là của người đó.”
Hai vali tiền vẫn nằm ở đó.
Tờ di chúc 5 chữ vẫn nằm ở đó.
Còn chúng tôi — những đứa con bị bỏ rơi — lần đầu tiên hiểu ra:
**Mười năm mẹ quay về, không phải để cho.
Mà để thử xem… ai giống mẹ nhất.**
Nếu cậu muốn tớ viết tiếp phần drama bùng nổ — khi