MÀN BẮT QUẢ TANG Ở PHÚT 89 – CÁI BẪY KHÔNG DẤU CỦA NGƯỜI VỢ CAO TAY
Vợ chồng tôi cưới nhau gần năm năm. Tôi – Lan, 31 tuổi. Chồng tôi – Minh, 34 tuổi. Ai nhìn vào gia đình tôi cũng khen: “Vợ chồng đẹp đôi, kinh tế khá giả, con cái ngoan ngoãn.” Minh mở công ty nội thất, tính cách hiền lành, điềm đạm, lại biết chiều chuộng vợ con.
Nhưng chỉ có phụ nữ mới hiểu: cái cảm giác bất an trong lòng nó không đến từ trí tưởng tượng. Nó đến từ những thay đổi nhỏ đến mức ai cũng nghĩ vô hại… trừ người vợ đang sống cạnh người đàn ông đó.
Tôi để ý Minh dạo gần đây thường xuyên về muộn, nhiều khi còn tắm rửa thơm tho trước khi về nhà. Tôi hỏi, anh bảo do đi gặp khách hàng, phải tiếp rượu. Nhưng mùi trên người anh không phải rượu bia… mà là mùi nước hoa lạ, ngọt và nồng kiểu con gái trẻ.
Tôi bắt đầu nghi ngờ.
1. Bóng dáng tên Lụa và ánh mắt kỳ lạ của Minh
Người khiến tôi không thể bỏ qua nghi ngờ chính là Lụa – cô gái 22 tuổi, làm giúp việc thời vụ cho mẹ chồng tôi ở quê. Mỗi khi tôi bận, mẹ chồng lại gửi cô ta lên phụ tôi vài hôm.
Lụa xinh theo kiểu ngây ngây, nước da trắng, thân hình tròn đầy, miệng cười lúc nào cũng chúm chím. Cô ta mới bỏ chồng được nửa năm, lý do “không hợp tính”. Nhưng người quê chúng tôi ai cũng biết chồng cô ta là thằng say xỉn, vũ phu.
Và điều đáng ngại nhất: Lụa cùng làng với Minh từ bé.
Mỗi lần cô ta xuất hiện, ánh mắt Minh nhìn cô ta rất khác. Không phải kiểu quan tâm thông thường, mà như đàn ông nhìn một người phụ nữ… đã quen hơi.
Lụa cũng chẳng vừa. Cô ta tránh ánh mắt tôi, nhưng lại hay gọi Minh bằng “anh Minh ơi”, giọng ngọt như tẩm mật.
Tôi cố nghĩ tích cực. Nhưng sự bất thường ngày càng dày lên:
– Minh rất hay hỏi mẹ chồng: “Bao giờ con bé Lụa lên lại?”
– Mỗi khi Lụa ở đây, Minh về nhà đúng giờ hơn.
– Và đặc biệt, Lụa rất chăm ăn vận khi ở nhà tôi: lúc nào cũng áo ôm, quần ngắn, tóc buộc cao phấp phới như cố ý.
Tôi âm thầm quan sát. Minh càng né tránh ánh mắt tôi, càng khiến tôi tin mình không sai.
2. Tin nhắn Zalo định mệnh và linh cảm đàn bà
Tối hôm đó, Minh đang tắm thì điện thoại reo sáng màn hình. Đó là tin nhắn từ tài khoản “Em Lụa (GV)”.
Tin nhắn vỏn vẹn:
“Anh ngủ chưa?”
Tôi như bị ai hắt nước sôi vào mặt. Tay lạnh buốt nhưng tim thì nóng rực. Cảm giác như sụp xuống từ một nơi rất cao.
Tôi không mở điện thoại được vì Minh cài mật khẩu. Nhưng một tin nhắn như thế… giữa tối… từ cô giúp việc trẻ… là quá đủ.
Tôi cầm điện thoại mà tay run bần bật. Nhưng tôi không được phép nóng nảy. Tôi cần bản lĩnh. Cần chứng cứ.
Và may mắn thay, định mệnh như đứng về phía tôi: Minh từng đăng nhập Zalo trên máy tính bảng để gửi file tài liệu.
Anh quên thoát.
Tôi mở máy lên, tay vẫn lạnh nhưng đầu đã tỉnh như băng.
Zalo hiện ra. Cuộc trò chuyện giữa Minh và Lụa ở ngay đầu tiên.
Tin nhắn gần nhất:
“Hôm nay vợ anh không có nhà à?”
“Em nhớ anh quá.”
“Hôm bữa anh làm em đau nè…”
Mắt tôi tối sầm lại. Tôi ngồi phịch xuống giường, cảm giác như thiếu không khí để thở.
Có lẽ nếu tôi tiếp tục đọc, tôi sẽ không còn đủ tỉnh táo để làm bất cứ điều gì khác.
Nhưng ngay lúc ấy, trong đầu tôi lóe lên một kế hoạch. Một kế hoạch khiến cả hai kẻ phản bội phải nhớ đến già.
3. Tin nhắn bẫy – không dấu nhưng đủ giết chết những kẻ có tật
Tôi hít một hơi thật sâu, mở hộp chat của Minh và gõ một tin nhắn:
“Nho em len nhanh nhe. Khong co em, kho qua di.”
Một cái bẫy ngôn ngữ hoàn hảo.
– Người vô tội sẽ hiểu: “Nhờ em lên nhanh nhé. Không có em khó quá đi.”
– Nhưng kẻ ngoại tình sẽ hiểu: “Nhớ em lên nhanh nhé. Không có em khổ quá đi.”
Tôi gửi.
Chưa đến 30 giây sau, màn hình sáng lên.
Và câu trả lời của Lụa như một nhát dao đâm xuyên qua ngực tôi:
“Hí hí, nay vợ anh đi vắng hay sao mà gọi em gấp thế? Nhớ ‘cái ấy’ của em rồi chứ gì? Em bắt xe lên ngay, thằng chồng cũ em nó say ngất rồi, không biết gì đâu. Chờ em nha cưng, 2 tiếng nữa em tới.”
Trời đất như sụp xuống.
Tôi đọc mà toàn thân tê dại. Có lúc tôi còn thấy mình đang run không kiểm soát được. Mọi lời thề thốt, mọi dịu dàng năm năm qua… hóa ra là một vở kịch?
Nhưng tôi không khóc. Tôi thấy… bình tĩnh đến đáng sợ.
Tôi đứng dậy.
Tôi biết mình phải làm gì.
4. Chuẩn bị cho phút thứ 89 – màn kịch đánh gục lòng tự tin của kẻ phản bội
Tôi không nói một lời. Không cãi nhau. Không gặng hỏi. Không chất vấn.
Một người đàn bà thông minh sẽ không tạo cơ hội để chồng chối.
Tối hôm đó, tôi giả vờ mệt, lên phòng ngủ sớm. Minh thấy vậy còn hỏi han, xoa đầu tôi, bảo tôi ngủ đi để anh làm việc dưới phòng khách.
Lúc anh quay đi, tôi nhìn theo và tự dặn mình:
“Chỉ tối nay thôi, anh sẽ phải khuỵu xuống dưới chân tôi mà van xin.”
Tôi tắt đèn. Nằm yên đến khi nghe tiếng cửa cổng mở.
Đồng hồ điểm 22:50.
Lụa đã đến.
Tôi nhìn qua khe cửa phòng, tim đập mạnh nhưng mắt sáng quắc.
Dưới nhà, Minh mở cửa.
Ánh đèn hắt ra.
Và tôi nghe rõ tiếng cười khúc khích của cô ta:
— “Nhớ em không?”
— “Vợ anh ngủ rồi hả?”
Rồi là tiếng dép loạt xoạt bước vào nhà.
Minh hạ giọng:
— “Nói nhỏ thôi. Lên phòng trên.”
Tôi bước ra khỏi phòng ngay khi họ vừa leo lên cầu thang.
Không vội.
Không hoảng.
Tôi hành động như một con mèo chuẩn bị vồ mồi.
Tôi bật hết đèn tầng hai.
Tôi mở cửa phòng ngủ rộng hết cỡ.
Và tôi đứng ngay giữa cầu thang – nơi họ không thể tránh né.
5. Phút 89 – Màn bắt quả tang để đời
Khi Minh và Lụa lên đến cầu thang, cảnh tượng đầu tiên họ nhìn thấy là tôi…
Đứng thẳng lưng, ánh mắt sắc lạnh đến mức có thể rạch da người.
Minh chết lặng.
Lụa tái mặt như vừa gặp ma.
Tôi gằn từng chữ:
“Đi đâu đấy?”
Minh lắp bắp:
— “Anh… à… anh… xuống… xuống lấy thuốc cho em…”
Tôi cười. Một nụ cười mà chính tôi cũng thấy đáng sợ.
— “Lấy thuốc? Thế cô ta lên đây làm gì?”
Lụa sợ đến mức chân như mềm nhũn.
Cô ta chưa kịp mở miệng thì tôi giơ máy tính bảng lên, mở toàn bộ tin nhắn giữa hai người.
Tôi đọc to, rõ từng chữ, như một bản án tử hình:
“Nhớ ‘cái ấy’ của em rồi chứ gì?”
“Em bắt xe lên ngay.”
Minh sụp xuống ngay bậc thang. Mặt cắt không còn giọt máu.
Lụa quỳ luôn xuống, tay run bần bật:
— “Chị ơi… em xin chị… em dại quá…”
Tôi nhìn Minh:
— “Anh có biết tôi đã cho hai người cơ hội không?”
Minh run rẩy:
— “Anh… anh… anh xin lỗi… Anh bị cô ta dụ dỗ…”
Tôi cười nhạt:
— “Anh bị dụ bao nhiêu lần rồi? Từ quê lên cả bao nhiêu lần?”
Anh Minh cúi đầu không trả lời.
Lụa khóc như mưa:
— “Chị tha cho em… Em chỉ lỡ dại… Em… Em…”
Tôi đứng rất gần, giọng tôi thấp nhưng đủ khiến cả hai lạnh sống lưng:
“Muốn lên phòng tôi quan hệ với chồng tôi?
Được thôi.
Nhưng phải bước qua xác tôi trước đã.”
Minh vội vàng lôi Lụa xuống nhà dưới.
Tôi theo sau, không nói thêm câu nào. Khi họ xuống đến cửa, tôi chỉ thẳng vào người Lụa:
— “Ra khỏi nhà tôi. Ngay lập tức.”
Không kịp thu đồ, không kịp lấy bất cứ thứ gì.
Lụa chạy mất dép.
Cả khu nhìn thấy cô ta trong bộ đồ mỏng dính, vừa đi vừa khóc. Một vở kịch nhục nhã đến mức không ai còn dám thương hại.
6. Kẻ phản bội gục xuống, người đàn bà đứng dậy
Minh quỳ giữa nhà, khóc như đứa trẻ:
— “Em đừng bỏ anh. Anh sai rồi. Anh mất lý trí. Anh xin em một cơ hội…”
Tôi nhìn người đàn ông ấy – người từng là bờ vai vững chắc nhất đời tôi – mà thấy một sự trống rỗng khủng khiếp.
— “Anh phản bội tôi. Phản bội con. Anh biết tôi chuẩn bị bắt anh từ khi nào không?”
Minh ngẩng lên, đôi mắt thảm hại.
Tôi nói tiếp, giọng nặng như đá:
— “Từ giây đầu tiên anh nhìn con bé đó bằng ánh mắt khác.”
Và đó là lời thật.
7. Sau cùng – Người phụ nữ mạnh nhất là người biết dừng đúng lúc
Tôi không làm ầm ĩ. Không gọi họ hàng. Không nhắn tin kể lể.
Tôi chỉ nói một câu:
— “Tôi sẽ suy nghĩ. Còn anh, từ giờ ngủ dưới phòng khách.”
Minh gật đầu, không dám ngước lên.
Cả đêm tôi không ngủ.
Không phải vì đau.
Mà vì tôi đang nghĩ xem bản thân mình – và con trai – xứng đáng với điều gì.
Và tôi nhận ra:
Một người chồng biết sợ khi phạm sai lầm, còn có thể sửa.
Nhưng một người đàn bà tự trừng phạt mình vì lòng tin, thì không bao giờ được sống hạnh phúc.
Tôi đã đúng khi bẫy họ bằng một câu không dấu.
Tôi cũng đúng khi đứng đợi họ ở cầu thang, như một cái bóng của sự thật.
Và tôi càng đúng khi không khóc trước mặt họ.
Bởi vì người đàn bà nào biết giữ lòng tự trọng…
người đàn bà ấy mới là người khiến kẻ phản bội phải sợ đến già.