×
×

Mười năm sau, cô trở về – một tiến sĩ trẻ, xinh đẹp, bản lĩnh. Giờ đây cô là người điều hành một phần công ty gia đình, chuyên về bất động sản và các dự án cộng đồng…

Ngày ấy, họ yêu nhau – một mối tình đầu trong sáng giữa thành phố đầy nắng và mùi hoa sữa. Anh là chàng sinh viên nghèo, còn cô – con gái duy nhất của chủ tập đoàn bất động sản lớn. Tình yêu của họ bị phát hiện khi cô vừa tròn mười tám tuổi. Chỉ một tháng sau, bố mẹ cô lập tức sắp xếp cho cô sang Anh du học, cắt đứt mọi liên lạc.

Anh tiễn cô đi trong một buổi chiều mưa, đôi mắt ướt đẫm nhưng không thể níu.


Mười năm sau, cô trở về – một tiến sĩ trẻ, xinh đẹp, bản lĩnh. Giờ đây cô là người điều hành một phần công ty gia đình, chuyên về bất động sản và các dự án cộng đồng. Mùa đông đến gần, cô quyết định đích thân dẫn đoàn từ thiện lên vùng cao – nơi trẻ em vẫn đi học bằng đôi chân trần trong giá rét.

Khi đến một điểm trường heo hút giữa núi rừng, cô bắt gặp một cậu bé chừng tám, chín tuổi. Gương mặt ấy khiến tim cô chùng xuống – đôi mắt, nụ cười, dáng điệu… tất cả như hình bóng ai đó trong ký ức xa xăm. Cô lặng người nhìn cậu bé xếp hàng nhận áo ấm, ánh mắt ngại ngùng nhưng sáng lấp lánh.

Không hiểu vì sao, ngoài phần quà chung, cô rút thêm năm triệu đồng đưa cho cậu bé:
– Cô tặng riêng cháu, để mua xe đạp và cặp sách mới nhé.

Cậu bé còn chưa kịp nhận thì một giọng đàn ông vang lên phía sau:
– Cháu nó không nhận đâu, thưa cô.

Cô quay lại, bàn tay run khẽ. Người đàn ông đứng trước mặt cô – dẫu gầy và rám nắng hơn xưa – nhưng ánh mắt ấy, giọng nói ấy… không thể lẫn.

Anh… Minh? – Cô khẽ gọi, tim thắt lại.

Anh nhìn cô, một thoáng im lặng dài như nghẹn giữa ngàn núi:
– Lâu rồi không gặp.

Cô nở nụ cười gượng gạo, nhìn sang cậu bé rồi khẽ hỏi:
– Vợ anh… chắc hẳn hạnh phúc lắm. Con trai ngoan quá.

Anh khẽ lắc đầu:
– Vợ thì chưa. Nhưng con thì… đây.

Cô sững sờ, mọi thứ như đông cứng lại trong gió lạnh.

Anh mỉm cười buồn, xoa đầu đứa bé:
– Nó là con của anh trai tôi. Anh ấy mất sớm trong một vụ sạt lở. Tôi không có ai thân thích, nên nhận cháu về nuôi, vừa là chú, vừa là cha.

Đôi mắt cô rưng rưng. Từng lớp ký ức ùa về – những lời hứa, những năm tháng xa cách, những đêm nhớ đến khắc khoải. Mười năm, cô đã cố quên, nhưng chỉ một khoảnh khắc thôi, tất cả lại trở về nguyên vẹn.

Cô cầm tay cậu bé, khẽ nói:
– Cháu giữ lấy nhé. Xe đạp sẽ giúp cháu đến trường dễ hơn.
Anh định nói gì đó, nhưng ánh mắt cô đã khiến anh im lặng.

Gió vùng cao lồng lộng. Tuyết đầu mùa bắt đầu rơi lất phất.
Hai người đứng lặng – giữa tiếng cười của trẻ nhỏ, giữa hơi lạnh thấm vào da thịt, giữa quá khứ và hiện tại đang song song tồn tại.

Không ai nói thêm lời nào. Nhưng trong khoảnh khắc ấy, cả hai đều hiểu: có những người không thể cùng nhau đi đến cuối con đường – nhưng sẽ mãi là vết thương đẹp nhất trong đời.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News