Ngày mẹ tôi mất, trời mưa như trút.
Mọi người trong nhà đều rối bời lo tang lễ, riêng bác gái – chị dâu của mẹ – vẫn đăng ảnh du lịch ở Đà Nẵng, cười tươi, giơ ly cocktail trước biển.
Tôi nhìn mà thấy nghẹn.
Bác trai – anh ruột của mẹ – gọi cho vợ, giọng nặng nề:
“Em à, về chịu tang với anh đi. Dù sao cũng là em trong nhà.”
Bên kia đầu dây, giọng bác gái vang lên lạnh tanh:
“Người mất thì cũng mất rồi. Về thì có giải quyết được gì đâu? Anh ở lại lo đi, em ở đây còn lịch trình.”
Cả nhà nghe xong đều sững sờ. Bác trai lặng im mấy giây rồi tắt máy.
Đêm ấy, tôi thấy ông ngồi lặng trong sân, mắt đỏ hoe.
Tang lễ diễn ra đơn giản, ai cũng thương bác trai – vừa mất em, vừa chịu đựng sự lạnh nhạt của vợ.
Khi lễ xong xuôi, tôi tiễn bác ra cổng, ông nói khẽ:
“Thôi, mỗi người một kiểu sống. Chú chỉ mong cô ấy bình an.”
Tôi không biết rằng, bình an là điều cuối cùng ông sẽ nhận được trong mấy ngày tới.
Ba ngày sau, họp xong, cả nhà nhận được tin dữ:
Bác gái mất tích trong chuyến du lịch.
Cả đoàn đi leo núi, đến trạm nghỉ mới phát hiện thiếu một người – chính là bà.
Điện thoại không liên lạc được, túi xách để lại trên xe.
Cả nhóm du lịch và đội cứu hộ đổ xô đi tìm. Mọi người trong nhà nháo nhác.
Bác trai ngồi lặng, tay cầm điện thoại mà run.
“Tôi nói rồi, mong cô ấy bình an…”
Suốt hai ngày, không một tin tức.
Đến ngày thứ hai, bà được tìm thấy.
Người ta phát hiện bà trong một khe núi, kiệt sức, chân trẹo, quần áo lấm lem, mắt hoảng loạn.
Bà kể, vì mải chụp ảnh nên tách đoàn, lạc hướng, không tìm được đường về. Đêm đầu tiên, bà phải ngủ co ro dưới gốc cây, nghe tiếng thú kêu mà tưởng chẳng sống nổi.
Khi được đưa về, bác trai chỉ đứng lặng.
Bà nhìn chồng, bật khóc, giọng run rẩy:
“Em tưởng… em không về được nữa…”
Ông chỉ nói một câu:
“Lúc người ta mất, em nói về cũng chẳng giải quyết được gì.
Nhưng nếu em mất thật, anh cũng chẳng biết phải làm sao.”
Bà cúi đầu, nước mắt rơi không ngừng.
Từ hôm đó, bà ít nói hẳn, không còn đăng ảnh du lịch, cũng không nhắc đến chuyện “đi chơi cho khuây khoả” nữa.
Mỗi năm giỗ mẹ tôi, bà đều có mặt, lặng lẽ thắp hương thật lâu.
Câu chuyện hư cấu viết bởi AI