×
×

Người vợ bán rau ở nhà chấp nhận ăn cơm với nước mắm để vay cho chồng 500 triệu xuất khẩu lao động, 4 năm trở về anh dẫn theo vợ mới quen ở bên đó rồi nói b/ỏ vợ

Chợ huyện mỗi sáng đều thấy Lan ngồi ở góc cũ — cái rổ rau muống, dăm bó mồng tơi, mấy quả cà tím. Người ta quen gọi cô là Lan bán rau, người đàn bà nhỏ thó nhưng chịu thương chịu khó.

Cách đây bốn năm, khi Tùng – chồng cô – nói muốn xuất khẩu lao động sang Nhật, Lan chỉ im lặng gật đầu. Số tiền 500 triệu là cả gia tài. Cô không có gì ngoài đôi tay chai sạn và tấm lòng tin tưởng.

Để vay đủ, Lan cắm sổ đỏ, vay ngân hàng, vay cả họ hàng. Nhiều tháng trời, cô chỉ ăn cơm chan nước mắm, gầy rộc đi. Ngày tiễn chồng ra sân bay, cô dúi vào tay anh một chiếc khăn len tự đan, nói nhỏ:

“Anh đi mạnh giỏi, kiếm được tiền thì về với em. Nhà mình còn nợ.”

Tùng cười, hứa chắc như đinh đóng cột:

“Anh đi vì tương lai. Đợi anh, Lan nhé.”

Bốn năm trôi qua.
Tin nhắn thưa dần. Cuộc gọi giảm còn một tháng một lần, rồi ba tháng, rồi im bặt.

Lan vẫn chờ. Mỗi chiều, cô đứng ở đầu ngõ, nhìn con đường bụi đỏ dẫn ra quốc lộ, nơi Tùng từng vẫy tay trước khi đi.

Ngày anh về, làng trên xóm dưới kéo nhau ra xem. Tùng trắng trẻo, bảnh bao, đi xe hơi. Nhưng bước xuống xe, anh không đi một mình — bên cạnh là một cô gái trẻ, tóc nhuộm vàng, son môi đỏ chót.

Lan chết lặng. Cô gái ấy cười, khoác tay anh:

“Em chào chị… à không, cô Lan.”

Tùng không nhìn vào mắt vợ, chỉ nói lạnh lùng:

“Anh xin lỗi. Anh với cô ấy định… làm đám cưới. Mình nên chia tay.”

Lan không khóc, chỉ nhìn anh thật lâu, khẽ đáp:

“Ừ, anh đi đi. Nhưng nợ thì để em trả.”

Cả làng xôn xao. Người thương, người cười khẩy.
Ngày Tùng tổ chức đám cưới ở khách sạn thị trấn, trời bỗng đổ mưa to như trút. Bữa tiệc sang trọng, ánh đèn lung linh. Tùng cười rạng rỡ bên cô vợ mới.

Ngày Tùng về nước, nói lời chia tay, Lan im lặng, không khóc. Nhưng đêm đó, cô ngồi suốt đến sáng, lôi ra từng tờ giấy vay tiền, hóa đơn gửi kiều hối, tin nhắn chuyển khoản, ảnh anh cầm tiền xuất cảnh — tất cả cô đều giữ, cẩn thận từng tờ một.

Không phải vì đa nghi. Mà vì với cô, đó là bằng chứng của tình yêu, của niềm tin, giờ trở thành bằng chứng của nỗi phản bội.

Cô biết Tùng sắp cưới vợ mới, còn định sang tên căn nhà cô đã cắm sổ để vay. Cô không còn khóc nữa. Thay vào đó, Lan đến văn phòng luật sư ở tỉnh.
Người luật sư già nhìn đống giấy tờ, ngạc nhiên:

“Chị giữ được hết thế này à? Nếu đúng, anh ta nợ chị không chỉ tình mà cả tiền. Chị có quyền kiện để đòi lại tài sản.”

Lan mỉm cười nhạt:

“Tôi không cần tiền. Tôi chỉ muốn anh ấy biết mình đã nợ gì.”


Ngày đám cưới của Tùng, khách mời đông nghịt, truyền thông địa phương còn đến chụp ảnh. Cô dâu váy trắng, chú rể vest đen, hoa và rượu tràn ngập.

Khi MC vừa giới thiệu:

“Xin mời cô dâu chú rể cùng nâng ly!”

Thì cửa sảnh bật mở.
Lan bước vào — áo nâu sòng, tóc búi cao, tay ôm một túi hồ sơ dày. Cả hội trường im phăng phắc. Cô đi thẳng lên sân khấu, dừng lại trước mặt chồng cũ, giọng bình tĩnh nhưng từng chữ như dao cứa:

“Anh Tùng, trước khi anh cưới vợ mới, tôi muốn trả lại cho anh… những gì anh để tôi gánh.”

Cô mở túi, rút ra từng tờ giấy, đọc rõ ràng:

“Ngày 5/3/2021, tôi vay ngân hàng 200 triệu cho anh đi Nhật. Ngày 17/4, tôi gửi thêm 50 triệu cho anh đóng phí môi giới. Tổng cộng, tôi vay 500 triệu, trả nợ bốn năm trời bằng cách ăn cơm chan nước mắm, bán rau ở chợ. Anh hứa sẽ về trả. Anh còn nhớ không?”

Tùng cúi gằm, cả hội trường ồn ào. Cô dâu mới tái mặt.
Lan nói tiếp, giọng run nhưng kiên định:

“Tôi không đến để van xin. Tôi đến để nhắc anh: đừng dùng căn nhà tôi cắm sổ để làm sính lễ. Nếu anh dám, tôi sẽ kiện.”

Cô quay sang đám đông, nói to:

“Tôi chỉ là người đàn bà bán rau, nhưng tôi không ngu. Tôi không cần anh trả ơn. Chỉ cần anh biết: 500 triệu ấy không phải tiền rơi từ trên trời xuống. Là máu, là nước mắt, là tuổi thanh xuân của tôi.”

Không ai nói gì.
Tùng đứng chết lặng. Cô dâu mới lùi lại, bỏ chạy ra ngoài trong tiếng xì xào.

Lan đặt túi hồ sơ xuống bàn tiệc, nhẹ nhàng:

“Phần của tôi — anh giữ mà nhớ.”

Rồi cô quay lưng đi.
Tiếng giày cô lạch cạch trên sàn, xen lẫn tiếng mưa ngoài trời đổ xuống ào ạt.

Tối hôm đó, video cảnh cô xuất hiện ở tiệc cưới lan khắp mạng xã hội. Ai cũng gọi cô là “người đàn bà đòi lại danh dự bằng sự tử tế.”

Vài ngày sau, Tùng bị điều tra vì hồ sơ tài chính không minh bạch khi làm việc ở nước ngoài. Lan không hả hê. Cô chỉ thấy lòng mình nhẹ bẫng.

Sáng hôm sau, cô lại ra chợ, bày rổ rau xanh, mỉm cười khi khách quen gọi:

“Lan ơi, hôm nay rau tươi thế!”

Cô đáp, giọng nhẹ như gió:

“Ừ, vì hôm nay trời trong, lòng mình cũng vậy.”

CÂU CHUYỆN HƯ CẤU DO AI VIẾT

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News