Ngày ấy, tôi gom góp được một khoản tiền sau nhiều năm làm việc vất vả ở thành phố. Tôi mua được một mảnh đất nhỏ ở quê, nhưng vì công việc bận rộn không có điều kiện về làm giấy tờ, tôi nhờ anh trai và chị dâu đứng tên hộ. Nghĩ đơn giản, anh em trong nhà, máu mủ ruột rà, sao lại có thể nảy sinh chuyện gì?
Ấy vậy mà niềm tin của tôi đã trở thành con dao quay lại đâm chính mình. Một buổi chiều, khi tôi về quê, hàng xóm xì xào:
– “Mảnh đất nhà mày bán rồi à? Thấy anh chị mày làm thủ tục xong xuôi, còn khoe sắp mua ô tô cơ đấy.”
Tôi chết lặng. Chạy vội lên UBND xã kiểm tra, đúng là đất đã sang tên người khác từ mấy tháng nay. Tôi tức tốc đến nhà anh chị. Vừa thấy tôi, chị dâu đã vênh mặt:
– “Đừng có làm ầm ĩ. Đất đứng tên bọn này thì bọn này có quyền bán. Xe ngoài kia kìa, đẹp không?”
Anh trai tôi ngồi im, không dám nhìn thẳng vào mắt tôi. Lúc ấy tôi run rẩy, nghẹn ngào không nói nên lời. Bao nhiêu công sức, bao nhiêu mồ hôi tích góp, phút chốc tan biến. Tôi gằn giọng:
– “Anh chị có biết mảnh đất ấy là cả gia tài của tôi không? Anh chị bán đi, giờ tôi biết sống sao?”
Chị dâu lạnh lùng đáp:
– “Muốn kiện thì cứ kiện. Nhưng thử nghĩ xem, giấy tờ ai đứng tên? Người ngoài họ còn chẳng xử lý được, huống chi là em ruột.”
Anh tôi lúc này mới lên tiếng, giọng lấp lửng:
– “Thôi, giờ thế này… Anh chị sẽ trả cho em một phần tiền, coi như đền bù. Nhưng em phải ký cam kết không được đòi hỏi gì thêm, cũng không được nói với bố mẹ. Nếu không… đừng trách.”
Tôi như bị dồn vào ngõ cụt. Kiện thì khó mà thắng, giữ im lặng thì uất nghẹn, mà nhận tiền thì chẳng khác nào tự tay chấp nhận để anh chị phản bội. Cả đêm hôm đó, tôi trằn trọc không ngủ nổi.
Trong đầu tôi vang lên một câu hỏi nhức nhối: Máu mủ ruột rà, rốt cuộc đáng giá bao nhiêu? Và liệu tôi có nên chấp nhận điều kiện của anh chị, hay quyết liệt đấu tranh đến cùng, dù biết phía trước chỉ toàn chông gai?
Sáng hôm sau, tôi mang hết giấy tờ, hợp đồng chuyển nhượng đất đi gặp luật sư. Vị luật sư chỉ xem qua rồi chép miệng:
– “Trường hợp này khó, nhưng không phải không có cách. Nếu chứng minh được anh chị cậu chỉ đứng tên hộ, thực tế mảnh đất là tiền cậu mua, thì có thể lật lại.”
Nghe câu ấy, tôi như bấu víu được tia hy vọng. Tôi bắt đầu lục lại tin nhắn, chuyển khoản, những lần bàn bạc mua đất, thậm chí còn tìm đến người bán ban đầu để xin làm chứng. Người ta gật đầu:
– “Chính cậu là người đưa tiền, ký thỏa thuận với tôi, chỉ nhờ anh trai đứng tên.”
Trong khi đó, tin tôi kiện tụng rầm rộ khắp làng. Anh trai tìm đến tận phòng trọ của tôi, vẻ mặt vừa lo lắng vừa tức giận:
– “Em định bôi nhọ cả gia đình này à? Mảnh đất ấy bán rồi, giờ muốn cũng chẳng lấy lại được. Đừng có làm lớn chuyện!”
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, cay đắng mà dứt khoát:
– “Em không muốn mất anh, cũng chẳng muốn mất chị dâu. Nhưng càng không thể mất trắng mảnh đất do chính em đổ mồ hôi nước mắt mua. Nếu anh chị không chịu trả lại công bằng, thì chính tòa sẽ phân xử.”
Ngày ra tòa, chị dâu mặt đỏ gay, không ngừng cãi vã. Anh trai cúi gằm, thi thoảng liếc nhìn tôi. Bằng chứng tôi đưa ra đủ thuyết phục, đến mức hội đồng xét xử phải xem xét lại toàn bộ giao dịch. Người mua đất cũng bất ngờ, không ngờ mình vướng vào chuyện gia đình rắc rối thế này.
Cuối cùng, tòa tuyên: hợp đồng mua bán đất giữa anh trai, chị dâu với người mua vô hiệu do có dấu hiệu lừa dối và vi phạm quyền lợi của tôi. Anh chị buộc phải hoàn trả số tiền bán đất, đồng thời chịu phạt hành chính.
Tôi thắng kiện. Nhưng cái giá tôi phải trả là một vết rạn nứt không bao giờ hàn gắn được trong gia đình. Anh trai nhìn tôi, mắt đỏ hoe:
– “Từ nay coi như hết tình ruột thịt.”
Tôi đứng lặng, lòng nặng trĩu. Phải chăng, trong cuộc đời này, có những trận chiến giành lại công bằng, nhưng cũng đồng nghĩa với việc đánh mất vĩnh viễn một thứ khác – đó là tình thân.