×
×

Nửa đêm bố chồng “m/ất t/ích”, tôi đi tìm thì thấy ông đang trong phòng người giúp việc

Tôi năm nay 35 tuổi, sống cùng chồng và bố chồng trong một căn nhà ba tầng ở vùng ven thành phố. Mẹ chồng mất đã nhiều năm, bố chồng từ đó dọn về ở với vợ chồng tôi để tiện chăm sóc. Ông đã 74 tuổi, từng bị một cơn tai biến nhẹ khiến trí nhớ suy giảm đôi chút. Tuy vẫn tự sinh hoạt được, nhưng bác sĩ khuyên gia đình nên có người để ý thường xuyên.

Vì công việc bận rộn, tôi không thể ở nhà cả ngày. Chồng tôi lại làm xây dựng, đi sớm về khuya. Vậy nên hơn hai tháng trước, chúng tôi thuê một người giúp việc ở lại. Cô ấy khoảng 30 tuổi, hiền lành, từng làm điều dưỡng ở viện dưỡng lão nên khá hiểu người già. Ngay từ những ngày đầu, cô đã rất chu đáo: pha trà cho bố chồng, dìu ông đi bộ quanh sân, nhắc ông uống thuốc đúng giờ.

Tôi biết ơn điều đó, nhưng đôi khi vẫn có cảm giác khó diễn tả. Cái cảm giác mơ hồ của một người phụ nữ khi trong nhà có thêm một người phụ nữ khác, dù hơn mình cả chục tuổi. Những lúc tan làm về, bắt gặp cảnh hai người ngồi trò chuyện ngoài hiên, hay cô đang đỡ ông bước lên bậc thềm, tôi có chút gợn nhỏ trong lòng. Không phải nghi ngờ, chỉ là… một cảm giác khó nói.

Tôi không ngờ rằng chính cảm giác ấy sẽ đẩy tôi vào một đêm hoảng loạn, khiến tôi suýt mắc sai lầm.


1. NỬA ĐÊM KHÔNG THẤY BÓNG DÁNG ÔNG

Hôm đó gần 1 giờ sáng, tôi dậy uống nước. Khi đi ngang phòng bố chồng, tôi thấy cửa mở hé — điều chưa từng xảy ra. Tôi đẩy cửa vào, không thấy ông đâu. Giường trống trơn, phòng tối om, không một tiếng động.

Một cảm giác lạnh toát chạy dọc sống lưng.

Tôi lập tức đi tìm.

Tầng một — không có.

Tầng hai — không.

Sân sau — trống.

Mỗi bước chân của tôi càng lúc càng gấp. Tim đập thình thịch. Những câu chuyện về người già lẫn đi lang thang trong đêm bất giác ùa về khiến tôi muốn ngã quỵ.

Tôi chạy lên tầng ba, bật hết đèn hành lang.

Và rồi…

Khi đến gần phòng người giúp việc, tôi khựng lại.

Đèn trong phòng cô ấy… sáng.

Giờ này đáng lẽ cô đã ngủ sâu.

Một suy nghĩ bản năng, rất nhanh, rất gai góc vụt qua đầu tôi:

“Bố chồng… ở trong phòng cô ấy sao?
Giữa đêm?”

Tôi lập tức gạt suy nghĩ ấy sang một bên, tự nhủ mình đừng vớ vẩn. Nhưng lòng tôi vẫn cứ nghẹn lại.

Tôi đặt tay lên nắm cửa. Cửa chỉ khép hờ.

Tôi hít sâu, đẩy vào.


2. CẢNH TƯỢNG KHIẾN TÔI SỮNG SỜ

Ánh đèn vàng hắt xuống căn phòng nhỏ.

Và ngay trước mắt tôi—

Bố chồng đang ngồi trên giường của người giúp việc.
Còn cô giúp việc đứng ngay cạnh, một tay đỡ lưng ông.

Cả hai đều giật mình nhìn tôi.

Giống như vừa bị bắt gặp điều gì đó không nên bị nhìn thấy.

Tôi chết lặng.

Tai ù đi.

Tôi chỉ nói được một câu, giọng run rẩy:

— “Sao bố lại ở đây?”

Bố chồng né ánh mắt, còn cô giúp việc hơi cúi mặt, bàn tay vẫn giữ chặt lấy vai ông.

Bầu không khí đặc quánh lại, nặng trịch.

Trong đầu tôi, hàng loạt suy nghĩ hỗn loạn xoáy qua. Tôi muốn nói thêm, muốn hỏi nữa, nhưng cổ họng như nghẹn cứng.

Cuối cùng, người giúp việc lên tiếng.

— “Không phải như chị nghĩ đâu…”

Giọng cô thật, nhưng run.

Tôi siết tay lại.

— “Vậy chuyện gì xảy ra?”


3. SỰ THẬT LÀM TÔI KHỰNG LẠI

Cô kể:

— “Nửa đêm em nghe tiếng động mạnh ngoài hành lang. Em mở cửa xem thì thấy bố đang đứng bám vào tường, thở mệt, mặt tái đi. Bố bảo ngực đau nhưng sợ gọi anh chị. Em vội dìu bố vào phòng em vì gần nhất, tránh ông ngã. Em đo huyết áp bằng máy em mang theo từ quê. Huyết áp bố hơi thấp nên em bắt bố ngồi lại nghỉ.”

Cô chỉ tay về phía bàn.

Trên đó là:

máy đo huyết áp,

chai dầu nhỏ,

cốc nước ấm còn bốc hơi.

Không phải dấu hiệu của điều gì mờ ám.

Mà là của một người đang chăm sóc một người già yếu.

Bố chồng tôi lên tiếng, giọng nhỏ:

— “Bố… sợ làm phiền con… nên bố không gọi.”

Chỉ một câu thôi, mà tôi thấy như có thứ gì chạm mạnh vào ngực mình.

Tôi cúi đầu, cảm giác xấu hổ tràn lên mặt. Mình đã nghĩ gì thế này? Mình đã nghi ngờ điều gì cơ chứ?

Tôi bước lại, đỡ bố về phòng.

Người giúp việc đi sau, vẫn lặng lẽ. Không trách, không giải thích nhiều, chỉ làm đúng những gì cô phải làm.

Khi bố đã nằm xuống, cô pha thêm một cốc nước gừng nóng đặt lên bàn rồi bước nhẹ ra ngoài.

Tôi đứng lại trước cửa phòng rất lâu, cảm giác bối rối và tội lỗi đan xen.


4. LỜI XIN LỖI KHÓ THỐT THÀNH LỜI

Sáng hôm sau, khi mọi chuyện yên ổn, tôi xuống bếp. Người giúp việc đang gọt rau, ánh nắng chiếu lên đôi bàn tay gầy nhưng nhanh nhẹn.

Tôi đứng trước mặt cô và nói:

— “Tối qua… tôi xin lỗi.”

Cô ngước lên, ngạc nhiên:

— “Chị ơi, em không trách gì đâu.”

Tôi lắc đầu:

— “Tôi đã nghĩ không đúng.
Tôi xin lỗi vì điều đó.”

Cô mỉm cười hiền, nụ cười khiến lòng tôi nhói:

— “Người già mà chị. Ai chăm lâu cũng thương như người nhà. Tối qua em chỉ làm việc em phải làm thôi.”

Lời nói giản dị, mà tôi thấy nghẹn lại.

Có những người thật sự tốt theo cách âm thầm đến mức ta không nhận ra cho đến khi đứng trước sự thật.


5. NHỮNG GÌ TÔI NGHĨ SAU ĐÊM ẤY

Đêm ấy, khi mọi người ngủ rồi, tôi nằm mà không sao chợp mắt.

Tôi nhận ra:

Tôi luôn xem người giúp việc chỉ là người làm công.

Tôi chưa từng nghĩ họ có thể gánh vác phần trách nhiệm nặng nề nhất.

Tôi chưa từng thực sự hiểu sự quan trọng của họ đối với những người già trong nhà.

Và tệ nhất — tôi từng hoài nghi họ bằng ánh mắt đầy định kiến.

Nếu tối đó cô ấy không nghe tiếng động… nếu cô ấy không thức giấc… nếu bố chồng tôi thực sự ngã…

Tôi không dám tưởng tượng.

Tôi bật khóc, một tiếng khóc nhẹ nhưng dai dẳng.

Không phải vì sợ hãi.

Mà là vì xấu hổ. Vì thương. Và vì biết ơn.


6. SAU ĐÓ, GIA ĐÌNH TÔI THAY ĐỔI

1. Tôi dành nhiều thời gian cho bố hơn

Mỗi sáng đều hỏi thăm, mỗi tối đều pha trà ngồi cùng ông một lúc. Chỉ vài việc nhỏ thôi mà ông vui thấy rõ.

2. Tôi để ông biết rằng gọi tôi không bao giờ là phiền

Tôi đặt chuông báo cạnh giường, mua thiết bị đo huyết áp tự động, dặn ông rằng bất cứ lúc nào cần, chỉ cần gọi.

3. Tôi trân trọng người giúp việc hơn

Không còn nghĩ cô ấy chỉ là lao động trong nhà. Cô ấy là người tôi có thể tin tưởng, là một phần trong vòng an toàn của gia đình.

Tôi dọn cho cô phòng tốt hơn, tăng thêm lương, hỏi han cô thường xuyên hơn.

Nhiều buổi chiều, tôi nhìn thấy bố và cô giúp việc đi bộ dưới ánh nắng nhạt. Ông cười, còn cô nói chuyện chậm rãi, kiên nhẫn.

Một cảnh bình yên đến lạ.


7. KẾT – BÀI HỌC ĐỔI LẤY TỪ MỘT ĐÊM HOẢNG LOẠN

Đêm bố chồng “mất tích” đã dạy tôi một bài học quan trọng:

Già đi không chỉ là yếu đi — mà còn là cô đơn, sợ phiền người khác, sợ trở thành gánh nặng.
Và người giúp việc đôi khi không chỉ là nhân công, mà còn là người cứu gia đình mình vào những khoảnh khắc bạn không hề nhìn thấy.

Nếu không có cô ấy đêm đó, có lẽ điều tôi phải đối mặt đã hoàn toàn khác.

Và từ đó, tôi biết rằng có những khoảnh khắc tưởng là hiểu lầm, nhưng lại trở thành điều khiến mình mở mắt nhìn đời một cách tử tế hơn.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News