×
×

Quán phở nhỏ nằm nép mình trong con hẻm cũ, mỗi đêm tầm gần nửa đêm, lại có một cậu bé gầy gò, quần áo lấm lem, ôm chặt xấp vé số còn sót lại trong tay bước đến

Quán phở nhỏ nằm nép mình trong con hẻm cũ, mỗi đêm tầm gần nửa đêm, lại có một cậu bé gầy gò, quần áo lấm lem, ôm chặt xấp vé số còn sót lại trong tay bước đến. Cậu rụt rè, giọng khẽ run:

— Chú ơi, cho con xin tí nước súp chan cơm…

Ông chủ quán phở – một người đàn ông hiền lành, tóc muối tiêu, thoáng nhìn thấy ánh mắt đói khát, bẽn lẽn của cậu bé thì lòng chợt nhói. Ông giả vờ cười:

— Ừ, chú “lỡ tay” nêm hơi nhiều, con ăn cho chắc bụng nhé!

Rồi bát cơm chan nước súp nóng hổi hiện ra, trong đó có vài lát thịt bò thái mỏng, đôi ba quả trứng cút chìm dưới lớp hành lá xanh rờn. Cậu bé run run cầm bát, đôi mắt sáng lấp lánh, nhưng chỉ lí nhí:

— Con cảm ơn chú…

Cứ thế, năm này qua tháng nọ, những đêm khuya lạnh lẽo có bóng dáng cậu bé và bát cơm chan nước phở. Ông chủ quán không bao giờ hỏi tên, chỉ biết rằng thằng bé nghèo ấy, khi ăn xong, lúc nào cũng cúi đầu thật sâu rồi rời đi.

Nhiều năm sau…

Quán phở xuống dốc. Cạnh tranh khốc liệt, khách vắng, tiền nợ chất chồng, nguy cơ đóng cửa cận kề. Ông chủ buồn rầu, ngồi một mình trong gian bếp cũ kỹ, ánh đèn vàng hắt xuống đầy thê lương.

Bất ngờ, một chiếc xe hơi sang trọng dừng trước cửa. Một thanh niên cao ráo, mặc vest chỉnh tề, bước vào. Anh nhìn thẳng ông chủ, đôi mắt như có điều gì vừa xúc động, vừa nghẹn ngào.

— Chú… còn nhớ con không?

Ông ngẩn người, cố lục tìm trong trí nhớ. Người thanh niên mỉm cười, nhưng khóe mắt đã đỏ hoe:

— Con là thằng bé bán vé số năm nào… đêm nào cũng xin nước súp chan cơm của chú đấy!

Ông chủ chết lặng. Hình ảnh thằng bé gầy guộc, đôi mắt khát khao năm xưa bỗng ùa về. Trước mặt ông giờ là một doanh nhân trẻ tuổi thành đạt.

Người thanh niên cúi đầu thật sâu, giọng run run:

— Nếu không có những bát cơm chan phở “lỡ tay” thêm thịt, thêm trứng của chú, chắc con chẳng còn đủ sức mà đi học, mà vượt qua cái đói… Hôm nay con quay về, không chỉ để ăn một bát phở, mà còn muốn giúp chú trả hết nợ, dựng lại quán. Con nợ chú một ân tình suốt đời.

Ông chủ nghẹn ngào, đôi bàn tay run run không nói nên lời.

Ngoài kia, hương phở nóng lại lan tỏa, nhưng trong gian quán nhỏ, có thứ ấm áp còn đậm đà hơn cả nước súp chan cơm năm nào: đó là tình người, tình thương không bao giờ mất đi.

Người thanh niên không chỉ trả hết nợ cho quán, mà còn đề nghị ông chủ cùng mình mở rộng thành thương hiệu phở gia truyền.

— Chú chỉ cần giữ nghề, giữ hương vị. Còn lại để con lo. Con muốn người ta không chỉ ăn phở, mà còn cảm nhận được một phần tình thương như chú đã từng trao cho con.

Ông chủ phở run run, mắt ngấn lệ:

— Chú… chú chỉ là kẻ bán phở bình thường, làm sao dám mơ đến chuyện lớn lao như thế?

Người thanh niên mỉm cười, dõng dạc:

— Nhưng chính cái bình thường ấy đã cứu một thằng bé như con ngày xưa. Giờ con chỉ đang trả lại những gì con đã nhận được.

Chỉ sau vài tháng, quán phở bé nhỏ trong hẻm biến thành một cơ sở khang trang, đông khách nườm nượp. Trên biển hiệu sáng rực, dòng chữ “Phở Lỡ Tay” khiến ai đi qua cũng phải tò mò. Khi được hỏi, ông chủ chỉ cười, còn người thanh niên luôn kể lại câu chuyện năm xưa:

— Bởi vì, chính những lần “lỡ tay” chan thêm thịt, thêm trứng ấy đã nuôi lớn một cuộc đời.

Dù thành chuỗi thương hiệu trải dài khắp thành phố, ông chủ vẫn giữ nguyên góc bàn cũ, chiếc bàn gỗ ọp ẹp năm nào. Bất cứ ai đến, nếu không đủ tiền, chỉ cần gõ nhẹ lên bàn là sẽ có một bát phở nóng, chan thêm ít thịt, ít trứng… giống như ông đã từng làm cho cậu bé bán vé số năm nào.

Đêm hôm ấy, sau giờ đóng quán, ông chủ ngồi bên góc bàn xưa, thì thầm như nói với quá khứ:

— Hóa ra… một bát phở thêm chút thịt, chút trứng, cũng có thể thay đổi cả đời người…

Ngoài phố, ánh đèn vàng hắt xuống, mùi phở vẫn lan tỏa, nhưng thứ khiến lòng người ấm nhất chính là cái “lỡ tay” đầy tình thương ấy.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News