Tôi 34 tuổi, làm nhân viên sửa chữa đồ điện tử — công việc tuy đều đặn, nhưng thu nhập chỉ ở mức vừa phải. Cuộc sống của tôi giản đơn, gói gọn trong căn phòng trọ nhỏ, vài bộ đồ nghề, và một ước mơ bình thường: lấy vợ, sinh con, có một mái ấm.
Bạn gái tôi kém tôi tám tuổi. Cô ấy xinh xắn, ngoan ngoãn, học hành đàng hoàng, làm nhân viên văn phòng. Chúng tôi yêu nhau gần ba năm — mà hai năm trong số đó phải yêu trong lặng lẽ, lén lút gặp gỡ, chỉ vì gia đình cô phản đối kịch liệt.
Lý do đơn giản đến mức đau lòng: tôi “không xứng”. Không nhà, không ô tô, không hộ khẩu nội thành.
Lần đầu tiên đến nhà ra mắt, tôi bị soi mói từng cử chỉ, ánh mắt. Lần thứ hai, đầu năm nay, tôi lấy hết can đảm đến để nói rõ chuyện muốn tiến tới hôn nhân. Nhưng bố cô ấy nhìn tôi, giọng cứng như đá:
“Tôi không muốn con tôi đi ở trọ! Khổ lắm, chật chội, lại phải chạy vạy tiền nhà mỗi tháng. Con gái chúng tôi không chịu được kiểu sống như thế đâu.”
Tôi chỉ biết khẽ gật, nói “vâng ạ”. Nhưng trong lòng, tôi hiểu — có lẽ, đây là lần cuối cùng tôi được bước chân vào căn nhà này.
Tối ấy, tôi ngồi một mình trong phòng trọ, nhìn quanh: chiếc quạt cũ tôi tự sửa, tivi đời cũ vẫn hoạt động, cái bàn gỗ tự đóng đã bong sơn. Tôi bật cười — hóa ra, tất cả những gì mình có đều chỉ đủ để sống, chứ không đủ để cưới vợ.
Suốt nhiều năm đi làm, tôi tiết kiệm được 400 triệu đồng. Một số tiền mà ngày tôi gom góp đủ, từng thấy mình thật giỏi. Nhưng rồi khi lướt qua những tin rao bán nhà ở Hà Nội — 3 tỷ, 5 tỷ, thậm chí 7 tỷ — tôi chỉ còn thấy mình nhỏ bé đến đáng thương.
Nếu tôi vay để mua nhà, thì khoản nợ vài tỷ kia sẽ đeo bám ít nhất 15, 20, thậm chí 30 năm. Mỗi sáng mở mắt ra, tôi sẽ thấy áp lực, chứ không thấy tình yêu.
Tôi đã từng nghĩ, chỉ cần yêu nhau đủ, thì nghèo cũng hóa ấm. Nhưng tình yêu không thể đứng vững khi cha mẹ cô ấy xem “căn nhà” là thước đo giá trị của một người đàn ông.
Đêm đó, tôi nhắn tin cho cô — ngắn gọn thôi:
“Anh xin lỗi. Có lẽ anh không đủ giỏi để lo cho em cuộc sống mà gia đình em mong muốn. Em xứng đáng có người tốt hơn.”
Cô gọi cho tôi rất nhiều, khóc, hỏi tại sao. Nhưng tôi không nghe. Tôi sợ nếu nghe, tôi sẽ yếu lòng, sẽ hứa một điều mà chính tôi không chắc mình có thể làm được.
Tôi biết — với 400 triệu đồng, tôi chẳng thể đổi lấy một căn nhà, càng không thể mua được lòng tin của cha mẹ cô ấy.
Nhưng ít nhất, tôi vẫn còn giữ được lòng tự trọng của một người đàn ông: biết dừng lại khi tình yêu biến thành một cuộc thi về vật chất.
Tôi tắt điện thoại, tắt đèn.
Ngoài kia, tiếng xe vẫn lao đi hối hả.
Còn tôi, ngồi trong bóng tối, nghe lòng mình vỡ ra — rất khẽ, nhưng đủ để suốt đời không quên.