Tôi đang ngồi xử lý hồ sơ ở công ty thì điện thoại rung liên tục. Là mẹ chồng. Vừa nghe máy, giọng bà đã sắc như lưỡi dao:
“Cô Linh đâu? Ra siêu thị ngay. Em cô mua đồ làm tân gia hết tám triệu. Thiếu tám triệu, cô ra bù.”
Tôi chết lặng.
“Ơ… sao mẹ không gọi chồng con hoặc em nó chuyển khoản? Con không—”
Bà cắt ngang, lạnh lùng:
“Cô là chị dâu, phải lo việc nhà. Đừng cãi.”
Tôi nuốt nước bọt, tim đập mạnh. Trong ví tôi chỉ còn chưa tới hai triệu sau khi đóng học phí. Tôi nói thật:
“Con không đủ tiền ngay bây giờ…”
Bà gắt lên:
“Cô tự lo liệu đi! Chuyện nhỏ vậy cũng không làm được thì cô sống để làm gì?”
Căn phòng làm việc bỗng trở nên chật chội. Tôi đứng yên, tai ù đi vì xấu hổ và tức tưởi.
Nhưng tôi không ngờ, đó mới chỉ là khởi đầu.
Buổi chiều, khi tôi đang họp với khách hàng, bảo vệ gọi lên:
“Có người lớn tuổi đang đòi gặp chị. Bà ấy bảo là mẹ chồng.”
Tôi chưa kịp phản ứng thì tiếng giày gõ cộc cộc vang lên. Mẹ chồng tôi xộc thẳng vào tầng làm việc, mặt hầm hầm.
“CÔ KHÔNG MUỐN GIỮ GIA ĐÌNH NÀY NỮA PHẢI KHÔNG?”
“TÁM TRIỆU MÀ CŨNG KHÔNG BỎ RA NỔI? CÔ LÀM MẤT MẶT NHÀ NÀY ĐỦ RỒI!”
Tất cả đồng nghiệp nhìn tôi. Tôi đứng đó như bị trói, mặt nóng rát.
Tôi khẽ nói:
“Mẹ… đây là công ty. Mẹ bình tĩnh lại.”
Nhưng bà càng la hét, càng sỉ nhục.
Tôi cảm giác danh dự mình bị giẫm nát ngay giữa chỗ làm.
Bước vào nhà tối hôm đó, tôi tưởng mọi chuyện sẽ qua. Nhưng không.
Chồng tôi ngồi giữa phòng khách, mặt căng cứng. Trước mặt anh là tờ giấy trắng, dòng chữ nguệch ngoạc:
“ĐƠN XIN LY HÔN.”
Anh nói nhỏ, như người vừa bị ép:
“Mẹ bảo nếu em không biết lo cho nhà chồng thì… thôi. Em ký đi cho mẹ đỡ bức xúc.”
Một câu thôi, mà tim tôi gãy làm hai.
Tôi bước vào phòng ngủ, mở ngăn tủ, lấy ra một xấp giấy:
— hóa đơn điện thoại trả góp cho mẹ
— tiền sửa xe cho em chồng
— tiền tân gia lần trước
— tiền gửi đều mỗi tháng
Tất cả đã nhiều hơn tám triệu gấp mấy lần.
Tất cả tôi đều im lặng, chưa bao giờ đòi hỏi.
Tôi đặt xấp hóa đơn trước mặt chồng:
“Nhà anh thiếu ai tám triệu?
Hay chỉ thiếu một người im lặng như em để đổ lên đầu mọi chuyện?”
Anh chặn lại:
“Anh… anh không biết.”
Tôi nhìn anh:
“Vì anh chưa bao giờ hỏi.”
Đúng lúc ấy, cửa bật mở. Mẹ chồng tôi lao vào, quát:
“Cô còn ở đây à? Tôi bảo ký đơn ngay!”
Bà giật tờ đơn, dúi vào tay tôi. Nhưng khi bà vừa mở miệng tiếp thì điện thoại đổ chuông. Bà bật loa ngoài.
Giọng em chồng vang lên:
“Mẹ ơi, con chuyển nhầm tám triệu cho chị bán đồ rồi. Chị ấy nhắn đã nhận. Không có thiếu gì đâu. Chiều con tưởng thiếu, con mới gọi mẹ báo.”
Căn nhà lặng như tờ.
Tám triệu – cái cớ khiến bà đến tận công ty chửi bới tôi – hóa ra chưa từng thiếu.
Mẹ chồng tôi đứng chết trân.
Tôi cười nhạt:
“Vậy là mọi chuyện hôm nay… chỉ là cái cớ để mẹ làm nhục con.”
Tôi không khóc nữa. Không còn đau. Chỉ thấy trống rỗng.
Tôi vào phòng, kéo vali.
Không phải bỏ nhà theo cảm xúc, mà là bước đi vì lòng tự trọng.
Trước khi bước ra cửa, tôi nhìn chồng:
“Em không ký đơn ly hôn.
Nhưng em không sống trong căn nhà coi thường mình.”
Và tôi đi, không ngoái lại.
Ba ngày sau, chồng tôi tìm tôi ở nhà mẹ đẻ.
Anh đứng như người vừa đánh mất thứ quan trọng nhất đời mình.
“Anh xin lỗi. Anh đã nói chuyện với mẹ rồi.
Nếu em đồng ý về, anh sẽ đứng ra bảo vệ em.
Còn nếu em muốn ra đi… anh không giữ, nhưng anh mong em cho anh một cơ hội sửa sai.”
Tôi nhìn anh thật lâu.
Có thể tha thứ không dễ.
Có thể hàn gắn lại càng khó.
Nhưng ít nhất, lúc này người đàn ông trước mặt tôi đã biết đứng thẳng, không còn cúi đầu theo mọi yêu cầu vô lý.
Và tôi nhận ra —
Không phải tám triệu làm tôi gục ngã.
Mà là cách người ta đối xử với tôi.
Cũng như vậy —
Không phải lời xin lỗi khiến tôi mềm lòng.
Mà là cách anh ấy bắt đầu học đứng về phía mình.