×
×

Tôi đang s/ố/t c/a/o nằm li/ệ/t giường nhưng cả nhà chồng lẫn chồng vẫn tổ chức sinh nhật linh đình, còn nói “lớn rồi tự đi mà mua thu/ố/c chứ nằm đó ai h/ầu”

Tôi nằm trên giường, người nóng hầm hập, mồ hôi vã ra như tắm. Đầu óc choáng váng, chân tay run rẩy chẳng còn sức mà nhấc lên. Tôi biết mình đang sốt cao, nhưng cả căn nhà vẫn vang lên tiếng cười nói, tiếng nhạc mở to từ phòng khách. Hôm nay là sinh nhật của chồng tôi.

Mùi đồ ăn, mùi bia rượu xộc vào khiến dạ dày tôi quặn thắt. Tôi cố gọi ra ngoài, giọng khàn đặc:
– Anh… mua giúp em ít thuốc hạ sốt…

Nhưng chồng tôi quay lại, cau mày như thể tôi vừa phá hỏng cuộc vui:
– Lớn rồi, ốm thì tự đi mà mua thuốc. Nằm đó ai hầu cô mãi được.

Cả nhà chồng đang nâng ly, nghe vậy liền cười ồ lên, có người còn chêm thêm:
– Đúng rồi, con dâu nhà này phải mạnh mẽ chứ, ai lại yếu đuối thế.

Tôi nghe từng lời mà lòng đau quặn, như có ai bóp nghẹt lồng ngực. Tôi muốn bật dậy đi ra hiệu thuốc, nhưng chân mềm nhũn, vừa đặt xuống sàn đã ngã quỵ. Cánh cửa phòng khép hờ, ánh đèn vàng từ ngoài hắt vào, tôi thấy bóng chồng mình đang cụng ly với bạn bè, miệng cười hả hê, chẳng thèm ngoái lại nhìn.

Cơn sốt càng lúc càng cao, tôi run rẩy lấy điện thoại bấm số cho mẹ ruột. Nước mắt cứ thế trào ra. Trong đầu tôi chỉ có một ý nghĩ: “Nếu hôm nay tôi ngất đi trong căn nhà này, liệu có ai để ý hay họ vẫn sẽ tiếp tục nâng ly cười nói?”.

Bên ngoài tiếng nhạc vẫn chát chúa, tiếng cười nói như sóng dầm dập. Trong căn phòng tối, tôi nằm vật ra, từng giọt mồ hôi rơi xuống gối. Cánh cửa bỗng bị giật mạnh — mẹ tôi xuất hiện như một cơn giông. Bà hớt hải, mắt đỏ hoe, tay xách theo một túi thuốc và một chiếc áo khoác mỏng.

Mẹ lao tới, nhìn tôi nôn nóng:
– Mẹ, mẹ! Con sao thế?

Tôi cố hé môi, được mỗi chữ:
– Mẹ… sốt… không dậy được…

Mẹ cúi xuống, kiểm tra trán tôi rồi lầm bầm thở dài như muốn vỡ tim. Bà kéo chăn, nắm chặt cổ tay tôi — mạch đập nhanh, nóng như lửa. Không chần chờ, mẹ lôi điện thoại gọi cấp cứu rồi quay sang đóng cửa phòng gấp gáp. Khi bà mở cửa phòng khách, cảnh tượng khiến tim tôi như bị bóp nghẹt: cả nhà chồng đứng xung quanh bàn ăn, nâng ly, tiếng cười không hề giảm bớt. Chồng tôi nhìn thấy mẹ, nét mặt thoáng bối rối rồi — thay vì xuống tay giúp — anh nhún vai, vẫn cầm ly:
– Mẹ chồng: “Sao thế? Nó khỏe lại thôi mà.”
Một người dìch lên: “Thôi đi, uống tiếp đi, sinh nhật mà!”

Mẹ như biến thành một con người khác — không còn dáng mẹ hiền dịu nữa. Bà gắt:
– Các ông làm ơn để con tôi yên. Ngay lập tức đưa con tôi đi viện.

Chồng tôi bật đứng dậy, cố ngăn cản:
– Sao phải làm to chuyện thế? Chỉ là ốm thôi mà, để lát tự khỏi.

Mẹ nâng giọng, mắt rực lửa:
– Tự khỏi? Con nằm trên giường thế kia, các anh còn ngồi đây nâng ly vui vẻ? Nếu con tôi có chuyện, bố mẹ các anh sẽ chịu sao?

Lời nói chưa dứt thì bà đã quẳng tay tôi vào xe lăn tạm (bà kéo theo cái ghế mặc dù nhà không có xe lăn, lấy tạm cái ghế bếp, đặt tôi lên), vừa kéo vừa quát vào mặt chồng tôi:
– Nếu cậu không đi theo thì ở lại nâng ly với bọn họ đi.

Một vài người họ hàng buông tiếng cười khinh khỉnh, vài người giả vờ bối rối lăn lộn: “Thôi thôi, để em gọi taxi.” Nhưng không ai đứng dậy thật sự giúp. Họ tiếp tục cụng ly, như thể hiện trường trước mắt không phải là một người đang hấp hối mà chỉ là một trò diễn kịch nhỏ.

Mẹ ôm tôi lên, nước mắt rơi lã chã. Bà kéo vali áo khoác của tôi, quăng khăn vào tay và vừa đi vừa gọi tài xế taxi. Trong cả căn nhà vẫn vang tiếng nhạc, một vài người còn tủm tỉm bàn tán: “Giỡn thôi mà, mâm cỗ còn nhiều việc…” Mẹ quay lại nhìn họ, ánh mắt bà lạnh như băng, nhưng bà không có thời gian để tranh cãi — bà đặt sự sống của con lên trên hết.

Trên đường ra ngoài, tôi nghe tiếng chồng gọi theo: “Em đừng làm om sòm, về rồi nghỉ ở nhà mẹ vợ đi.” Giọng anh lẫn trong tiếng nhạc và tiếng chén bát. Mẹ gằn gằn đáp:
– Nếu cậu có chút lương tâm thì đi viện với mẹ. Nếu không, hãy ở lại nâng ly đi.

Taxi rú ga lao đi về phía bệnh viện. Trong xe, mẹ không ngừng vuốt trán cho tôi, thỉnh thoảng lại thì thầm những lời cầu khấn. Tôi mơ màng giữa tỉnh và mê, nhưng nghe rõ mùi thuốc sát trùng đầu tiên khi bác sĩ bước vào, nghe tiếng monitor bip bip như nhịp tim của một thế giới mới. Mẹ nắm tay tôi không rời.

Còn ở nhà, tiếng nhạc vẫn tiếp tục. Tiếng cười vẫn đều. Họ nâng ly chúc mừng một ngày tròn đầy — trong khi tôi được kéo ra khỏi giữa sự thờ ơ đó như một thứ đồ bỏ đi. Mẹ ôm tôi, mắt thấm đỏ nhưng quyết tâm — bà sẽ không để ai coi thường con bà như vậy.

Tại phòng cấp cứu, bác sĩ nói nhỏ với mẹ: “Chúng tôi sẽ làm gì cần làm.” Mẹ đứng đó, mắt luôn dõi theo tôi, mỗi lần máy móc rung lên là một lần bà thở gấp. Qua cửa kính, ánh đèn vàng từ phòng khách lọt vào, như một cảnh tượng cách biệt giữa hai thế giới: một là tiếng cười, một là sự sống.

Tối hôm đó, khi tôi được tiêm hạ sốt, truyền dịch và nằm an toàn trong phòng bệnh, mẹ ngồi bên cạnh, tay vẫn nắm chặt tay tôi. Tin nhắn từ chồng nhảy lên: “Em ổn chưa? Tiền viện tôi gửi sau.” Mẹ bóp chặt điện thoại rồi xé toang câu trả lời: “Đừng đến nếu anh chỉ định xin tiền.” Rồi bà nhìn tôi, môi mím chặt: “Con ngủ đi. Mai mẹ sẽ giải quyết tiếp.”

Và khi đồng hồ chong chóng điểm khuya, ngoài kia vẫn vang tiếng nhạc — nhưng đối với tôi, chỉ còn tiếng thở đều của mẹ làm nền cho một đêm không ngủ.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News