Tôi vẫn nhớ rõ, khoảng hai tháng gần đây chồng tôi bắt đầu nói về việc tuyển thư ký mới. Anh bảo cần một người nhanh nhẹn, hiểu việc, có thể đi tiếp khách cùng khi cần. Tôi nghe vậy thì vui vẻ bảo:
– Để em giới thiệu vài đứa em quen, chúng nó ngoan, làm việc chăm lắm.
Nhưng kỳ lạ là chồng tôi gạt đi hết, viện đủ lý do nào là “chưa có kinh nghiệm”, “không phù hợp phong cách công ty”, cuối cùng lại khẳng định:
– Anh định tuyển cô Mai, cô ấy từng làm bên đối tác, anh biết năng lực rồi.
Tôi thoáng chột dạ, cái tên ấy nghe lạ mà quen.
Vài tuần sau, tôi ghé qua công ty chồng, lấy cớ đưa tài liệu. Đúng lúc đó, tôi thấy cô Mai. Một cô gái trẻ, trang điểm đậm, váy công sở bó sát, mùi nước hoa nồng nàn lan cả phòng. Cô ta cười nói rạng rỡ với anh, tay còn đưa ly cà phê:
– Em mua cho anh nè, anh nhớ uống cho tỉnh nhé, tối còn đi gặp khách.
Tôi đứng ngoài cửa, cảm giác như tim bị bóp nghẹt. Nhưng tôi vẫn cố giữ bình tĩnh, chào xã giao rồi ra về.
Từ hôm đó, cô ta thường xuyên xuất hiện bên cạnh chồng tôi. Hôm thì mua trà bánh, hôm thì cà phê, tối nào cũng đi cùng “tiếp khách đến khuya”. Tôi bắt đầu thấy bất an.
Rồi một ngày, tôi ghé văn phòng bất ngờ vì quên mang hồ sơ cho anh ký. Vừa bước vào, tôi thấy Mai đang chuẩn bị hộp cơm, cười tươi nói:
– Trưa nay em nấu món anh thích, ăn ngoài hoài không tốt đâu.
Tôi đứng sững. Đợi cô ta ra ngoài, tôi gọi chồng vào phòng riêng, giọng vẫn cố giữ bình tĩnh:
– Anh cho cô ta nghỉ đi, em không thích cách làm việc thiếu chuyên nghiệp như thế.
Chồng tôi cau mày:
– Em lại suy diễn. Ở công ty ai cũng thấy cô ấy chăm chỉ, chỉ có em là lôi cảm xúc cá nhân vào công việc thôi.
Tôi nghẹn. Không nói thêm được gì.
Tối hôm sau, một điều hiếm hoi xảy ra – chồng tôi về sớm. Anh đi tắm, điện thoại để trên bàn. Tin nhắn đến:
“19h ở nhà hàng M., phòng riêng như hôm trước nhé anh ❤️”
Tôi lạnh người. Kiểm tra lại lịch làm việc của công ty – không hề có cuộc hẹn nào với đối tác. Vậy thì… chỉ có một khả năng.
Tôi không khóc. Chỉ bình tĩnh mở máy tính, đặt ngay một bàn trong nhà hàng đó, bàn sát phòng riêng. Tôi đến sớm 30 phút, chọn chỗ khuất, nơi có thể nhìn rõ qua ô cửa nhỏ.
Rồi họ đến. Cô ta mặc váy đỏ, cười tươi, anh thì kéo ghế cho cô ngồi, cử chỉ nhẹ nhàng như thể tình nhân lâu năm. Một lát sau, tôi thấy anh lấy trong túi ra một hộp nhỏ – chiếc dây chuyền bạc lấp lánh ánh đèn. Anh đeo lên cổ cô ta, cô ta ngả vào vai anh, nụ cười rạng rỡ.
Tôi không còn thấy đau, chỉ thấy trống rỗng. Tôi rút điện thoại ra, chụp lại mọi khoảnh khắc, bật ghi âm. Khi chắc chắn mọi thứ đã đủ, tôi đứng dậy, đẩy cửa bước vào.
Không ai ngờ tôi lại xuất hiện. Cô ta mặt tái mét, còn chồng tôi giật mình buông tay khỏi eo cô ta. Tôi nhìn thẳng vào anh, nói chậm rãi:
– Anh không cần giải thích đâu. Mọi thứ em đã ghi lại rồi. Em chỉ đến để nói: chúng ta ly hôn.
Anh sững người, mặt trắng bệch. Tôi tiếp lời, giọng lạnh như băng:
– Cổ phần công ty đứng tên các con, căn nhà chia đôi, còn quyền nuôi con, em có đủ chứng cứ ngoại tình của anh – tòa sẽ không khó xử đâu.
Anh quỳ xuống, run rẩy:
– Anh xin lỗi… Anh lỡ dại… Em cho anh cơ hội…
Tôi chỉ nhìn anh, mỉm cười một cách cay đắng:
– Cơ hội anh đã có, nhưng anh tặng nó cho người khác rồi.
Rồi tôi quay lưng bước đi, để lại sau lưng là tiếng gọi nghẹn ngào cùng ánh đèn vàng hắt ra từ căn phòng riêng – nơi niềm tin và tình yêu của tôi vừa bị phản bội một cách trần trụi nhất.
—CÂU CHUYỆN HƯ CẤU VIẾT BỞI AI