×
×

Tối hôm đó, vợ tôi bảo hơi mệt. Đến khuya thì cô ấy số/t c/ao, người r/un lẩ/y b/ẩy. Tôi lo lắm…

Kỷ niệm 10 năm ngày cưới, tôi muốn làm một điều thật đặc biệt cho vợ. Mười năm qua, cô ấy vẫn là người phụ nữ của gia đình — chu toàn, dịu dàng, vừa giỏi việc cơ quan vừa khéo léo chăm sóc hai con nhỏ. Tôi luôn nghĩ mình may mắn khi có một người vợ hoàn hảo như vậy.

Nên tôi quyết định: một chuyến du lịch lãng mạn tới Nha Trang, chỉ hai vợ chồng. Tôi tự tay đặt vé, chọn khách sạn ven biển sang trọng, thậm chí còn bí mật chuẩn bị quà kỷ niệm. Khi tôi đề nghị, vợ có chút ngập ngừng:
– Dạo này em nhiều việc quá, chắc khó xin nghỉ…
Nhưng sau cùng, cô ấy cũng mỉm cười:
– Thôi được, 10 năm rồi, mình cũng nên đi đâu đó cùng nhau.

Tôi vui như đứa trẻ. Tôi nghĩ, có lẽ sau bao năm lo cho con, cô ấy cũng cần được nghỉ ngơi, được tôi chăm sóc lại một lần.

Những giờ đầu ở Nha Trang thật đẹp. Chúng tôi nắm tay dạo bờ biển, ăn tối bên ánh nến, cùng cười khi nghe lại những bài hát ngày cưới. Tôi cứ tưởng, hạnh phúc này là trọn vẹn.

Nhưng đời vốn trớ trêu.

Tối hôm đó, vợ tôi bảo hơi mệt. Đến khuya thì cô ấy sốt cao, người run lẩy bẩy. Tôi lo lắm. Lục túi không có thuốc, tôi vội khoác áo xuống sảnh nhờ lễ tân giúp mua.

Cô lễ tân nhìn tôi, rồi bất giác cười nhẹ:
– Lần nào chị ấy đến đây cũng bị sốt một trận như thế, đây là lần thứ ba rồi ạ.

Tôi khựng lại:
– Cô nói… lần thứ ba?

– Dạ, đúng rồi. Trước đây chị đi cùng một anh giám đốc, trông sang trọng lắm. Em còn nhớ rõ. – Cô nói tự nhiên như kể chuyện quen. – À, mà… anh là gì của chị ấy ạ?

Câu hỏi đó như một nhát dao lạnh lẽo cắm vào ngực tôi. Tôi chỉ cười gượng:
– Tôi là chồng cô ấy.

Gương mặt cô lễ tân tái đi, còn tôi thì chẳng cảm nhận được gì nữa ngoài tiếng mạch đập trong tai mình.

Lên đến phòng, vợ tôi vẫn nằm mê man, trán nóng ran. Tôi đỡ cô ấy uống thuốc, chườm khăn lạnh, cố giữ bình tĩnh. Nhưng khi điện thoại cô rung lên ba lần liên tiếp, tất cả bình tĩnh trong tôi tan vỡ.

Tin nhắn từ một người đàn ông tên “P.”

“Em cẩn thận, đừng để bị phát hiện.”
“Anh vẫn nhớ căn phòng tầng 7, hướng biển.”
“Anh xin lỗi, anh không quên em được.”

Tôi run run, ngồi phịch xuống giường. Ba dòng tin – ngắn thôi, nhưng như ba nhát dao găm thẳng vào lòng tin mười năm qua của tôi.

Tôi quay nhìn người phụ nữ đang ngủ cạnh mình – khuôn mặt vẫn hiền như thuở mới cưới, mái tóc vương mùi muối biển. Tôi cố tự hỏi: đây là vợ mình ư? Là người từng thề “sống chết có nhau” sao?

Cả đêm đó tôi không ngủ. Trong tiếng sóng vỗ, những hình ảnh hiện về: những buổi vợ về muộn “vì dự án”, những lần cô nhận điện thoại rồi ra ban công nói nhỏ, những chuyến công tác bất ngờ. Tôi đã quá tin, quá yêu, đến mức mù quáng.

Sáng hôm sau, cô ấy tỉnh lại, thấy tôi ngồi ở ghế, mắt đỏ hoe. Cô nhìn tôi, im lặng vài giây rồi bật khóc.
– Anh biết rồi à? – Cô nói khẽ, giọng nghẹn lại. – Em sai rồi…

Hóa ra, đúng như lời lễ tân, cô từng đến đây hai lần trước cùng vị giám đốc ấy – cấp trên của cô. Họ quen nhau trong một dự án, và trong những tháng cô cô đơn vì tôi quá mải công việc, họ đã vượt qua giới hạn.

Tôi không nói gì. Chỉ nhìn ra biển xa – nơi bình minh đang lên, đẹp mà đau nhói.

Chuyến du lịch kỷ niệm 10 năm, đáng lẽ là hành trình hâm nóng tình yêu, lại trở thành cuộc phơi bày phản bội. Tôi chưa biết sẽ làm gì sau đó – tha thứ hay buông tay.

Chỉ biết rằng, đêm ấy, giữa thành phố biển rực rỡ, tôi đã chết trong im lặng – chết trong lòng tin bị phản bội, trong kỷ niệm tưởng chừng đẹp nhất đời mình.

Tôi bật cười. Một tiếng cười khô khốc.
– Sai à? Mười năm hôn nhân, một chữ “sai” có thể xóa hết sao?

Cô cúi mặt, không nói thêm. Còn tôi chỉ lặng lẽ thu dọn đồ.

Khi máy bay hạ cánh, tôi không nói lời nào. Cô ngồi cạnh, mắt sưng đỏ, cố nắm tay tôi nhưng tôi rụt lại.

Về đến nhà, hai đứa con chạy ra ôm cổ tôi ríu rít kể chuyện. Tôi suýt bật khóc, nhưng nén lại. Bữa cơm tối hôm đó, tôi nói rất bình tĩnh, rõ ràng từng chữ:
– Chúng ta ly hôn đi.

Vợ tôi chết lặng, đũa rơi khỏi tay.
– Anh… đừng nói vậy… còn các con…

Tôi nhìn hai đứa nhỏ đang ăn ngon lành, lòng quặn thắt:
– Vì con, anh sẽ không làm ầm lên. Nhưng anh không thể sống với người mà mỗi lần nhìn vào lại nhớ đến sự dối trá.

Cô bật khóc nức nở, cố van xin, nhưng tôi không thể.
Có những vết nứt, dù vá lại, vẫn hiện nguyên đường rạn.

Ba ngày sau, tôi nộp đơn ra tòa. Không cãi vã, không nước mắt.
Chỉ một chữ ký. Một cái kết.

Chuyến du lịch kỷ niệm mười năm – đáng lẽ là khởi đầu cho chặng đường mới – lại trở thành dấu chấm hết cho một cuộc hôn nhân tưởng như hoàn hảo.

Và tôi hiểu, đôi khi người ta không mất nhau vì hết yêu, mà vì một người đã chọn dối trá khi người kia vẫn tin tưởng đến cùng.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News