×
×

Tôi làm nhân viên ngân hàng còn vợ ở nhà bán tạp hóa, kinh tế gia đình khá giả nhưng dạo này vợ tôi hay có sở thích l;ạ vào cuối tuần

Tôi làm nhân viên ngân hàng, công việc bận rộn nhưng ổn định. Thu nhập của tôi đủ để vợ con chẳng phải lo lắng gì. Vợ tôi ở nhà bán tạp hóa, cuộc sống êm đềm, chẳng thiếu thốn thứ gì. Thế mà dạo gần đây, cô ấy lại bỗng có một sở thích kỳ lạ: đi câu cá.

Ban đầu tôi thấy cũng bình thường, ai mà chẳng cần thư giãn. Nhưng dần dần, mọi thứ trở nên không bình thường.

Cô ấy đi suốt mỗi cuối tuần, sáng sớm mang cần đi, chiều tối mới về. Thùng cá chép lúc nào cũng đầy ắp, to khỏe đến lạ. Tôi đùa:
— Em giỏi quá, chắc thành tay câu chuyên nghiệp rồi!
Cô cười nhẹ:
— Chắc là may thôi anh.

Nhưng càng ngày, tôi càng thấy… có gì đó sai.

Người đi câu cá về, lẽ ra phải dính mùi bùn, mùi nắng, mùi tanh. Thế mà mỗi lần cô về, người lại thơm nức mùi nước hoa đắt tiền, áo quần phẳng phiu, giày dép chẳng dính một vệt bẩn. Có hôm còn phảng phất mùi rượu nhẹ. Tôi hỏi, cô chỉ cười:
— Ở hồ câu có mấy chị bạn, họ xịt nước hoa thơm lắm, chắc dính vào em.

Tôi không nói gì, nhưng trong lòng bắt đầu nổi lên một nỗi bất an âm ỉ.

Rồi đến một chiều chủ nhật, khi cô lại xách cần đi, tôi nói:
— Cho anh đi cùng đi, anh cũng muốn thử câu cá.
Cô cười trừ:
— Em đi với nhóm bạn toàn phụ nữ, anh đi thì ngại lắm.
Câu trả lời nghe hợp lý, nhưng ánh mắt cô thoáng tránh đi.

Đêm đó tôi trằn trọc. Và sáng hôm sau, khi cô dắt xe ra khỏi nhà, tôi âm thầm bám theo.

Chiếc xe không đi về phía hồ câu như cô từng nói, mà rẽ sang hướng khác — con đường dẫn đến khu biệt thự cao cấp ven thành phố. Tôi giảm tốc, giữ khoảng cách, tim đập dồn dập.

Cô dừng lại trước một căn biệt thự lớn, cổng sắt mở ra tự động. Một người phụ nữ trung niên mặc đồng phục giúp việc ra đón. Vợ tôi cúi đầu chào, rồi… xách theo xô, giẻ lau, nước rửa kính bước vào.

Tôi đứng chết lặng.

Khoảng mười phút sau, từ trong nhà, một người đàn ông sang trọng bước ra sân, tay cầm cần câu. Ông ta ra ao, còn vợ tôi đứng cạnh, giúp dọn mồi, trải ghế, rót nước. Họ nói chuyện gì đó, rồi cùng ngồi xuống. Tôi thấy ông ta cười, vợ tôi cũng cười. Nhưng nụ cười ấy làm tôi nhói lòng.

Trưa, họ ăn cơm ngoài hiên. Tôi thấy người quản gia rót rượu vang, đưa cho cô một ly. Cô chỉ uống chút ít. Sau bữa ăn, người đàn ông đưa cho cô một phong bì và một thùng cá chép, còn dặn:
— Mai nhớ đến sớm hơn nhé, tôi còn nhiều cá lắm.

Cô gật đầu, cúi chào, rồi đi ra.

Tôi rời đi trước, về nhà đợi. Cả ngày hôm ấy, trong đầu tôi là một mớ hỗn độn: phản bội, giả dối, dối trá, giả vờ… tất cả quay cuồng.

Khi cô về, tôi giả vờ như không biết gì, hỏi nhẹ:
— Hôm nay hồ câu vắng không em?
Cô thoáng giật mình, rồi khẽ nói:
— Cũng bình thường thôi anh.

Tôi nhìn thẳng vào mắt cô:
— Hồ câu ở biệt thự Lâm Gia à?

Mặt cô tái đi. Cô đánh rơi chiếc túi đang cầm, mắt ngấn nước.
— Anh… theo dõi em à?

Tôi im lặng. Không cần lời biện minh nào nữa. Cô ngồi xuống ghế, hai bàn tay run rẩy. Rồi bất ngờ, cô bật khóc nức nở:
— Em xin lỗi… Mẹ em bệnh nặng, viện phí cao. Em không dám xin anh vì sợ anh lo, sợ anh nghĩ em tiêu hoang. Người quen giới thiệu em làm giúp việc theo giờ cho một gia đình giàu có. Họ tốt lắm, không để em cực. Ông chủ thích câu cá, ngày nào cũng cho em cá mang về… Em chỉ sợ anh biết lại nghĩ em làm điều xấu nên giấu…

Tôi lặng người. Cổ họng nghẹn ứ. Hóa ra, tất cả những nghi ngờ, ghen tuông, tưởng tượng đen tối… đều chỉ đến từ tình thương và lòng tự trọng của cô.

Tôi bước lại gần, ôm lấy vai vợ, nói khẽ:
— Anh không giận, chỉ thương. Nhưng đừng bao giờ giấu anh nữa. Anh có thể lo cho cả mẹ, cả nhà. Chỉ cần em đừng chịu đựng một mình.

Cô gục đầu vào ngực tôi, nước mắt thấm đẫm áo.

Ngoài sân, thùng cá chép vẫn còn mở nắp, lấp lánh dưới ánh hoàng hôn — như những lời xin lỗi lặng lẽ, mà tôi biết, sẽ chẳng bao giờ cần nói ra nữa.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News