Bố mẹ anh mất sớm. Chỉ còn lại anh và một người chị gái chưa lập gia đình. Vì vậy, tôi cũng nghĩ anh thương chị là chuyện bình thường. Thậm chí, tôi từng thấy anh chu đáo với chị đến mức cảm động.
Lễ Tết, quà cáp gì anh cũng mua cho chị trước.
Trong khi có lần sinh nhật tôi, anh quên sạch.
Tôi tự nhủ: “Chị ấy cô đơn, mình là người đến sau, thông cảm cho anh.”
Một lần, nửa đêm đang nằm xem phim cùng tôi, chị gọi điện khóc lóc:
– Em ơi… chị sốt quá… chóng mặt không đứng nổi…
Anh bật dậy như bị điện giật:
– Chị một mình, anh không sang sao được.
Rồi lao đi trong đêm mưa.
Tôi nhìn theo, cố dằn lại cảm giác khó tả trong ngực: vừa thương, lại vừa… chạnh lòng.
Hôm đó, tôi từ quê lên, mang theo một thùng hải sản mẹ gửi.
Tôi bảo anh:
– Hay tối gọi chị sang ăn lẩu cho vui.
Anh cười:
– Ừ, em gọi đi.
Điện thoại tôi hết pin, nên tiện tay lấy máy anh để gọi.
Chỉ vừa bấm số, đầu dây bên kia bắt máy ngay.
Giọng chị vang lên — thân mật, êm đến rợn người:
– Em đây. Sao rồi, tối em biết đường sang…
Tôi đứng hình.
Chị… gọi ai là “em”?
Và cái cách chị nói… không giống giọng chị nói với em trai tí nào.
Tôi không nói gì, chỉ tắt máy.
Da gà nổi đầy tay.
Nhưng tôi không muốn vội kết luận. Tôi sạc điện thoại mình, đợi vài phút rồi tự gọi lại cho chị, giọng bình thường:
– Chị ơi, tối sang ăn lẩu nhé?
Chị vui vẻ như chẳng có chuyện gì.
Tối hôm đó, chị sang nhà. Ăn uống, cười nói, chơi với con tôi… tự nhiên như mọi ngày.
Rồi chị cười bảo:
– Lúc chiều chắc mợ lấy điện thoại cậu gọi cho chị hả? Chị tưởng bạn chị gọi nên nói đùa thôi, mợ đừng nghĩ linh tinh.
Tôi gượng cười, trong lòng nổi lên một cơn sóng ngầm.
Khi dọn bàn xong, chị bỗng ôm đầu:
– Chắc chị say gió… em trai đưa chị về nhé.
Tôi mỉm cười, cố giữ bình tĩnh:
– Vâng, để anh ấy đưa chị về ạ.
Nhưng khi anh vừa dắt xe, tôi khoác áo, lặng lẽ đi bộ theo họ.
Đường sang nhà chị dài 5km. Tôi đi chậm, tim đập như muốn vỡ.
Đến trước cổng nhà chị, tôi nép sau hàng cây.
Và rồi… tôi nghe tất cả.
Anh dừng xe, đỡ chị xuống.
Bàn tay anh đặt lên eo chị — quá thân mật để gọi là tình thân.
Chị dựa vào vai anh, giọng nũng nịu:
– Em mệt quá… người cứ đau nhức…
Em?
Chị gái mà lại gọi em cho em trai?
Anh dịu giọng:
– Để anh đỡ em vào.
Tôi thấy ớn lạnh.
Rồi chị cười khẽ:
– Lúc chiều anh gọi cho em… làm em mừng muốn chết…
– Ờ… anh nhớ em nên gọi.
Mạch máu trong đầu tôi như muốn nổ tung.
Cuộc gọi tôi tưởng chị “nói đùa” — không hề có đùa gì ở đây.
Là nhân tình gọi nhau.
Chị vòng tay qua cổ anh, thì thầm:
– Hai ngày không gặp… em nhớ anh muốn phát điên…
Anh nắm tay chị:
– Anh cũng vậy.
Rồi họ ôm nhau.
Ngay trước mắt tôi.
Tôi muốn gào lên, nhưng tiếng nghẹn cứng trong cổ.
Chị nâng mặt anh:
– Tối nay… anh ở lại với em nhé?
Anh cúi đầu, nói nhỏ:
– Ừ… vợ anh ngủ rồi.
Trời đất trước mắt tôi sụp xuống.
Hai người họ xưng nhau anh – em, nhưng lại yêu nhau như hai kẻ đang bí mật vụng trộm.
Không còn nghi ngờ gì nữa:
Chị không phải chị gái ruột của anh.
Họ là nhân tình — dùng danh nghĩa “chị gái chưa chồng” để qua mặt tất cả.
Tôi bước ra khỏi bóng cây.
Chị quay lại thấy tôi thì khựng người.
Anh đứng chết trân, mặt tái mét.
Tôi nhìn thẳng vào họ, giọng lạnh như băng:
– Hai người xưng nhau anh – em… mà lại ôm hôn thế này?
Chị run lẩy bẩy:
– Mợ… nghe em giải thích…
– Giải thích gì? – tôi cười nhạt – Giữa đêm ở trước cổng nhà chị, hai người ôm nhau, nhớ nhau đến phát điên… mà gọi đó là tình chị em à?
Anh sực tỉnh, quát lên:
– Em đừng làm ầm! Có gì về nhà nói!
– Sợ tôi nói cho hàng xóm biết à? – tôi nhìn thẳng vào mắt anh – Hay sợ sự thật bị phơi ra?
Chị khuỵu xuống, hai tay che mặt:
– Chúng em… từ trước đến giờ… không dứt được…
Tôi nghẹn cả người:
– Chị không phải chị ruột của anh. Tôi đã nghi rồi. Chị là ai?
Chị khóc như mưa:
– Là người yêu cũ của anh… yêu nhau bảy năm… nhưng bố mẹ anh không cho cưới… bắt chia tay… nên chị ở vậy…
– Và khi anh cưới tôi… hai người vẫn tiếp tục?
Không ai trả lời.
Chị chỉ gục đầu.
Còn anh… im lặng như một kẻ phạm tội.
Tôi nhìn hai con người trước mặt:
Hai kẻ dùng danh nghĩa “chị – em” để che đậy thứ tình cảm bệnh hoạn của họ.
Tôi nói một câu cuối:
– Hai người muốn ở bên nhau phải không?
Họ không trả lời. Nhưng ánh mắt tránh né đủ để tôi hiểu tất cả.
Tôi bình thản quay đi:
– Vậy tốt. Từ hôm nay… các người có thể thoải mái gọi nhau “anh – em”.
Tôi không chen vào nữa đâu.
Tôi bước đi. Mỗi bước là một mảng trái tim rơi xuống.
Sau lưng tôi, tôi nghe tiếng anh gọi:
– Em! Em đứng lại!
– Em muốn đi đâu?!
Tôi không quay đầu.
Tôi chỉ nói:
– Đi tìm cuộc đời mà trước giờ tôi xứng đáng có được.
Không phải cái thứ tình yêu bệnh hoạn của hai người.
Và tôi rời khỏi đó — để họ tự chìm trong sự nhục nhã mà chính họ tạo ra.
CÂU CHUYỆN HƯ CẤU VIẾT BỞI AI