×
×

Tôi năm nay 34 tu/ổi, mẹ giục lấy vợ liên tục rồi mai mối đủ kiểu tôi đều không ưng, thế rồi gần đây công ty có Mai mới vào nhận việc khiến tôi có cảm tình, chúng tôi quen nhau trong 6 tháng, nhà Mai ở quê không có điều kiện làm đám cưới gấp gáp quá nên mẹ tôi đưa cho nhà gái 300 triệu lo cưới xin…

Tôi năm nay 34 tuổi. Ở cái tuổi mà bạn bè đều con bồng con bế, tôi vẫn độc thân, khiến mẹ tôi sốt ruột như ngồi trên đống lửa.
Bà mai mối đủ kiểu – từ cô giáo, kế toán đến dược sĩ – nhưng tôi đều thấy… không hợp.
Cho đến khi Mai – cô nhân viên mới của công ty – xuất hiện.

Mai không xinh rực rỡ, nhưng có nụ cười hiền và cách nói chuyện nhẹ nhàng khiến người ta dễ chịu. Chúng tôi làm chung dự án, rồi dần quen, dần thương. Sáu tháng sau, tôi quyết định đưa cô ấy về ra mắt.

Mẹ tôi nhìn Mai, gật gù:

“Con bé ngoan đấy. Cái nết hiền, biết điều.”

Mọi chuyện tiến triển nhanh đến mức chính tôi cũng ngỡ ngàng. Nhà Mai ở quê, kinh tế không khá giả, nên khi hai bên bàn đến chuyện cưới xin qua điện thoại, mẹ tôi chủ động nói:

“Thôi, nhà mình lo hết. Miễn sao con dâu tốt là được.”

Bà rút ngay 300 triệu đưa cho nhà gái chuẩn bị đám cưới. Không chỉ thế, mẹ còn tự tay đặt 9 tráp lễ ăn hỏi, thuê xe, mua lễ phục cho cả đoàn.


Sáng hôm đó, đoàn nhà trai xuất phát từ 4 giờ sáng, vượt gần 500 cây số về quê Mai. Tôi vừa háo hức vừa hồi hộp.

Nhà gái đón tiếp nồng hậu, tiếng cười nói rộn ràng. Khi mọi người chuẩn bị bày lễ, tôi thấy mẹ tôi bỗng đứng sững lại, mặt tái mét. Ánh mắt bà dán chặt vào bức ảnh treo tường – ảnh chụp gia đình Mai: bố mẹ Mai đứng giữa, hai con gái đứng hai bên.

Mẹ tôi run run chỉ tay:

“Người phụ nữ trong ảnh… là ai vậy?”

Mai tươi cười:

“Dạ, mẹ con ạ.”

Bà tôi không nói thêm gì, chỉ quay sang tôi khẽ nói một câu mà cả đời tôi không quên:

“Hủy hôn ngay. Đi về.”

Tôi chết lặng. Không hiểu chuyện gì xảy ra, đoàn nhà trai lúng túng thu lễ vật, rời khỏi nhà trong ánh mắt ngỡ ngàng của họ hàng bên gái. Mai sững sờ, nước mắt rưng rưng, còn tôi – chẳng biết nên tin vào ai.


Về đến nhà, tôi gặng hỏi mãi. Mẹ im lặng rất lâu, rồi bật khóc:

“Con không biết đâu… mẹ Mai ngày xưa từng là người yêu cũ của bố con. Họ quen nhau hồi còn trẻ, yêu nhau sâu đậm, nhưng chia tay vì gia đình phản đối. Khi bố mẹ cưới nhau, mẹ vẫn thấy bà ấy ở quanh đây. Sau này, nghe nói bà ấy cũng lấy chồng, rồi dọn về quê sinh sống. Mẹ tưởng chuyện cũ đã chôn vùi…”

Bà nhìn tôi, giọng nghẹn lại:

“Nếu con cưới Mai, nghĩa là con lấy con gái của người từng yêu bố mình. Mẹ không chấp nhận được. Dù không cùng huyết thống, nhưng nghĩ đến điều đó… mẹ thấy rùng mình.”

Tôi ngồi lặng, đầu óc quay cuồng. Tôi nhớ lại ánh mắt Mai khi nhìn tôi hôm đoàn ăn hỏi quay xe – ngỡ ngàng, tổn thương, tuyệt vọng.


Tối đó, Mai gọi điện. Giọng cô nghẹn lại:

“Em không biết chuyện giữa mẹ em và bố anh… Em xin lỗi.”

Tôi cắn răng:

“Không ai có lỗi cả. Chỉ là… định mệnh trớ trêu quá.”

Phía bên kia im lặng. Rồi Mai nói khẽ, như một tiếng thở dài trong gió:

“Nếu có kiếp sau, hy vọng chúng ta gặp nhau sớm hơn… trước khi mọi chuyện trở nên sai.”

Cuộc gọi kết thúc. Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi ánh đèn đường nhòe đi trong mưa.
Một đám cưới dang dở, một mối tình tan vỡ, và một bí mật quá khứ tưởng đã chôn sâu – tất cả chỉ vì một bức ảnh trên tường.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News