×
×

Tôi về ra mắt nhà bạn trai sau 1 năm tìm hiểu, anh nói bố mẹ anh rất hiền nên tôi đừng lo lắng, đem 1 giỏ hoa quả đến, mẹ của bạn trai vừa thấy chiếc đồng hồ tôi đeo đã né/m ngay chiếc b/á/t rồi nói “c//ú//t ng//ay….”

Tôi và Minh quen nhau tròn một năm. Một năm đủ để tôi tin rằng chúng tôi có thể đi xa hơn. Khi Minh nắm tay tôi và nói:
“Cuối tuần này về nhà anh chơi nhé. Bố mẹ anh hiền lắm, em đừng lo.”

Tôi gật đầu. Tim vừa hồi hộp vừa háo hức.

Trước khi đi, tôi cẩn thận chọn một giỏ hoa quả đẹp nhất. Đứng trước cổng nhà anh, tôi khẽ chỉnh lại chiếc đồng hồ trên tay – món quà mẹ tặng tôi lúc vào đại học.

Cánh cửa mở. Tôi mỉm cười lễ phép:
“Cháu chào bác ạ, cháu là—”

CHOANG!

Âm thanh chiếc bát rơi xuống nền gạch sắc như dao cắt vào tai tôi.

Mẹ của Minh đứng sững, mặt biến sắc, mắt dán chặt vào… chiếc đồng hồ trên cổ tay tôi. Chưa kịp hiểu chuyện gì, tôi chỉ kịp thấy bàn tay bà hất thẳng một cốc nước vào mặt tôi.

“N—ngay! CÚT NGAY KHỎI NHÀ TÔI!” – bà hét lên, giọng đầy căm hận.

Tôi chết lặng. Minh hoảng hốt lao tới:

“Mẹ làm gì vậy?!”

Bố anh vội chạy ra kéo mẹ vào, vừa xin lỗi tôi rối rít:
“Cháu… bác xin lỗi. Bác… sẽ nói chuyện với cháu sau. Cháu đừng sợ…”

Nhưng tôi đã không nghe được gì nữa. Cả người run lẩy bẩy vì xấu hổ và bàng hoàng. Nước mắt hòa với nước trên mặt. Minh đuổi theo, vừa chạy vừa gọi:

“Em! Chờ anh! Anh không hiểu chuyện gì đang xảy ra…”

Tôi bỏ chạy như có ai đuổi sau lưng.


Phải đến tối hôm đó, bí mật đã bị bật nắp.

Minh gọi điện, giọng nghẹn lại:

“Anh biết rồi… là tại chiếc đồng hồ.”

Tôi sững người:
“Đồng hồ của em thì liên quan gì?”

“Không phải đồng hồ của em…” – Minh nói chậm rãi – “Mà là người đã từng đeo nó.”

Anh hít một hơi dài rồi kể:

Hóa ra 25 năm trước, bố Minh và mẹ tôi từng yêu nhau sâu đậm.
Một mối tình tuổi trẻ tưởng như sẽ đi đến hôn nhân.
Nhưng ông bà nội Minh không chấp nhận mẹ tôi vì gia cảnh nghèo.
Họ ép bố anh cưới người khác — tức mẹ anh bây giờ.

Ngày chia tay, bố Minh đã tặng mẹ tôi chính chiếc đồng hồ ấy.
Kỉ vật của một mối tình dang dở.
Một dấu vết ông vẫn thỉnh thoảng nhớ tới, dù chỉ là trong thinh lặng.

Và mẹ Minh — người phụ nữ đã sống trong cảm giác bị so sánh suốt hơn hai thập kỷ — luôn xem chiếc đồng hồ đó là cái gai trong tim.

Vừa nhìn thấy nó trên tay tôi, bà lập tức nhận ra.
Bà nghĩ tôi cố tình đeo để “thách thức”.
Nên mới phản ứng dữ dội đến như vậy.

Tôi lặng người. Hóa ra không phải tôi sai. Không phải bà vô cớ.
Mà là… một vết thương cũ chưa từng được chữa lành suốt 25 năm.

Minh thì thầm qua điện thoại:

“Anh xin lỗi, đáng lẽ anh phải biết sớm hơn… Anh không ngờ số phận lại trêu ngươi đến vậy.”

Tôi nuốt xuống cảm giác nghẹn ngào.

Tình yêu một năm của tôi…
Tan tác chỉ bởi một chiếc đồng hồ – và một mối tình cũ không bao giờ thuộc về tôi.


Minh vẫn muốn tiếp tục.
Anh bảo anh sẽ nói chuyện với mẹ.
Anh sẽ bảo vệ tôi.

Nhưng tôi chỉ hỏi anh một câu:

“Anh nghĩ… một chiếc bóng đã tồn tại 25 năm, liệu em có đủ sức để bước vào ngôi nhà ấy không?”

Minh im lặng rất lâu. Trong tiếng im lặng ấy, tôi nghe thấy cả một tương lai đang tan vỡ.


Chỉ có chiếc đồng hồ — kỉ vật của thế hệ trước — là vẫn tiếp tục nhảy từng nhịp đều đều.

Như thể chưa từng gây ra bất cứ giông bão nào.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News