Tôi vừa nhận việc ở công ty được tròn một tháng — một tháng ngắn ngủi nhưng lại thay đổi hoàn toàn cuộc sống của tôi.
Từ một nhân viên mới, tôi bất ngờ được chị giám đốc đích thân cất nhắc lên vị trí quản lý.
Chị tên Mai, 38 tu/ổ/i, chưa chồng, lúc nào cũng chỉn chu, hiện đại và sắ/c s/ảo đến mức khiến người khác vừa nể vừa e dè.
Ngày đầu chị nhìn sơ yếu lý lịch của tôi, ánh mắt chị thoáng dừng lại rất lâu ở mục “quê quán”, rồi nở nụ cười lạ — nụ cười khiến tôi cảm giác như mình vừa bị s/oi thấ/u.
– Em có năng lực, lại học đúng chuyên ngành. Chị sẽ để em thử sức ở vị trí quản lý, xem như một thử thách, được chứ?
Tôi mừng đến run người. Mọi thứ diễn ra nhanh đến cho/án/g ng/ợp.
Cấp trên ưu ái, đồng nghiệp nể trọng, công việc suôn sẻ đến mức chính tôi cũng thấy nghi ngờ vận may của mình.
Nhưng mọi chuyện bắt đầu trở nên l/ạ lùng từ ngày nhận lương.
Lẽ ra lương tôi là 20 triệu, nhưng tin nhắn ngân hàng lại báo 30 triệu đồng.
Tôi tưởng nhầm, liền hỏi kế toán.
Cô kế toán nhìn tôi cười mỉm:
– Giám đốc bảo chuyển thêm, thưởng cho anh vì làm việc hiệu quả.
Tôi ngẩn người.
Hiệu quả gì cơ chứ, tôi mới vào làm được có một tháng, chưa kịp chứng minh gì cả.
Trong lòng bắt đầu dấy lên hàng trăm câu hỏi.
Tại sao chị ấy lại tốt với mình như vậy?
Chẳng lẽ… có ý gì khác?
Tôi cố xua đi suy nghĩ ấy. Nhưng rồi, vào một đêm mưa nặng hạt, điện thoại tôi sáng lên.
Tin nhắn từ chị Mai:
“Chị đang s/ốt ca/o, người m/ệt lắm. Em qua giúp chị mua thu/ố/c với nhi/ệt k/ế được không? Căn hộ A12, tòa Sky Garden.”
Tôi lưỡng lự.
Giữa đêm, sếp nhắn riêng nhờ vả thế này… có gì đó không ổn.
Nhưng rồi tôi lại nghĩ: Dù sao cũng là sếp, giúp một chút đâu có sao. Biết đâu còn được tạo ấn tượng tốt trong công việc.
Tôi vội mặc áo mưa, phóng xe đến tòa chung cư cao cấp mà chị ở.
Cửa nhà mở sẵn.
Đèn phòng khách bật mờ, hắt ra thứ ánh sáng vàng nhạt.
Tôi gọi:
– Chị Mai ơi… Em là Minh, chị ơi?
Không tiếng trả lời.
Chỉ có tiếng mưa lộp bộp ngoài ban công.
Tôi bước vào, lòng dâng lên li/nh cả/m khó tả.
Bàn ăn còn nguyên bát cháo nguội lạnh, cốc nước đặt bên cạnh vẫn còn bốc hơi.
Trên sofa có chiếc áo khoác chị thường mặc, còn dính vài giọt nước mưa.
Tôi bước sâu hơn, đến phòng ngủ. Cửa khép hờ.
Tôi khẽ đẩy ra…
Phòng tối, chỉ có ánh đèn ngủ nhỏ hắt lên bức tường đầy khung ảnh.
Tôi tiến lại gần, định gọi thêm lần nữa — thì bỗng đứng khựng lại.
Trong một khung ảnh nhỏ, đặt ở giữa tủ, là tấm hình chụp một đứa bé trai và cô bé gái khoảng 8 tuổi.
Cô bé mặc chiếc váy chấm bi đỏ, cười rất tươi.
Và tôi chết lặng.
Bởi đó… chính là tôi và chị gái mình.
Bức ảnh ấy… là ảnh chụp trước ngày chị gái tôi mất tích, gần hai mươi năm trước.
Tôi run rẩy cầm tấm ảnh lên — mặt sau có nét chữ nắn nót:
“Minh & Mai — 2005.”
Tôi lùi lại, tim đập dồn dập, đầu óc trống rỗng.
Phía sau cánh cửa phòng tắm vang lên tiếng nước chảy, rồi tiếng ho khàn yếu ớt.
Một giọng nói quen đến rợn người vang lên:
– Em… đến rồi à?
Tôi quay lại, thấy chị Mai bước ra, gương mặt xanh xao, mái tóc ướt dính trên vai, đôi mắt đỏ hoe nhìn tôi như chờ đợi điều gì đó.
– Em lớn thật rồi… chị nhận ra em ngay từ ngày đầu vào công ty.
Tôi há hốc, cả người như hóa đá.
Hóa ra… người chị gái mà gia đình tôi tưởng đã mất, lại đang đứng trước mặt tôi — với một thân phận hoàn toàn khác.
Tôi không biết nên khóc hay nên cười.
Chị ngồi xuống ghế, tay run run nắm lấy ảnh.
– Chị xin lỗi… chị không dám nhận lại em. Cuộc sống của chị giờ đã khác, chị sợ làm em tổn thương…
Ngoài trời, mưa vẫn rơi không ngớt.
Căn phòng im lặng đến nghẹt thở.
Tôi chỉ biết đứng đó, nhìn người phụ nữ trước mặt — vừa là sếp, vừa là chị ruột thất lạc của mình — mà không nói nổi một lời nào…