Anh ta – một chàng trai hiền lành, thư sinh, lần đầu biết yêu, cũng là lần đầu dũng cảm dẫn bạn gái về nhà ra mắt. Người con gái ấy dịu dàng, trưởng thành, lại có một đứa con nhỏ. Với anh, quá khứ không quan trọng, chỉ cần hiện tại cả hai yêu thương nhau thật lòng.
Ngày hẹn, anh hồi hộp đưa bạn gái về nhà. Cả nhà quây quần trong phòng khách, bố dượng anh ngồi trầm ngâm ở ghế chính, vốn là người ít nói, nhưng hôm nay cũng muốn gặp mặt bạn gái của con trai riêng.
Cánh cửa vừa mở, cô gái mỉm cười lễ phép cúi chào. Không khí bỗng khựng lại. Mẹ kế của anh chết lặng, còn bố dượng thì tái mặt, đôi mắt trợn trừng như thấy bóng ma. Người phụ nữ trước mặt không ai khác chính là vợ cũ của ông.
Trong khoảnh khắc im phăng phắc, tim ai nấy đập dồn dập, chàng trai ngây thơ chẳng hiểu chuyện gì, chỉ thấy sắc mặt cả nhà biến đổi. Người đàn ông từng điềm tĩnh bao năm, nay lại run lên, môi mấp máy, cuối cùng chỉ thốt ra đúng ba từ, khàn đặc:
“Là… cô sao?”
Căn phòng chìm trong sự nặng nề đến nghẹt thở.
Chàng trai còn đang ngơ ngác, chưa kịp hiểu ý nghĩa của ba chữ “Là… cô sao?” thì bạn gái anh – người phụ nữ làm mẹ đơn thân – bỗng tái mặt. Đôi tay cô run lên, suýt làm rơi túi quà trên tay.
– “Chúng ta… không ngờ sẽ gặp lại nhau ở đây…” – giọng cô nghẹn lại, ánh mắt không dám nhìn thẳng vào người đàn ông ngồi kia.
Mẹ kế của anh sững sờ, hai bàn tay siết chặt vào nhau, mắt nhìn chồng mình rồi quay sang nhìn con trai. Trong thoáng chốc, bà nhận ra sự thật phũ phàng: bạn gái mới của con riêng chính là người phụ nữ từng phá nát hạnh phúc hôn nhân đầu tiên của chồng.
Không khí căng thẳng đến mức có thể cắt ra bằng dao. Chàng trai vội lên tiếng:
– “Mọi người sao vậy? Hai người… quen nhau à?”
Bố dượng anh hít một hơi dài, ánh mắt vừa đau khổ, vừa tức giận, vừa khó tin. Ông đứng bật dậy, giọng trầm hẳn xuống:
– “Đây… là vợ cũ của ta.”
Tiếng sét ấy giáng thẳng vào chàng trai. Anh lùi lại một bước, không tin vào tai mình. Người yêu anh – người anh từng nghĩ sẽ cùng anh xây dựng mái ấm – hóa ra lại từng nằm trong quá khứ u tối của chính bố dượng.
Cô gái nước mắt trào ra, vội nắm lấy tay anh:
– “Anh… em xin lỗi… em không hề biết… người cha dượng anh chính là ông ấy…”
Nhưng lúc này, ánh mắt của chàng trai chỉ còn là sự hoang mang, đổ vỡ. Bức tường niềm tin vừa dựng lên trong tình yêu của anh bị đập tan chỉ trong một khoảnh khắc.
Anh đứng chết lặng, chỉ nghe văng vẳng trong đầu ba chữ của bố dượng: “Là… cô sao?”
Bầu không khí trong phòng khách đặc quánh, nặng nề như thể không còn chút dưỡng khí nào.
Người bố dượng mặt đỏ bừng, hai bàn tay run run đập mạnh xuống bàn:
– “Không được! Chuyện này không thể xảy ra! Cô ấy… không xứng đáng bước vào nhà này lần thứ hai!”
Chàng trai bàng hoàng, giọng lạc đi:
– “Tại sao lại không thể? Quá khứ của mọi người… thì liên quan gì đến con? Con yêu cô ấy, yêu cả con của cô ấy nữa. Con chấp nhận tất cả!”
Người phụ nữ bật khóc, ngồi thụp xuống ghế, gương mặt đẫm nước mắt. Cô run rẩy nói:
– “Anh ấy không biết gì… xin đừng trách anh ấy. Lỗi… tất cả là ở em.”
Mẹ kế nãy giờ im lặng, cuối cùng cũng lên tiếng, giọng sắc lạnh:
– “Cô còn mặt mũi quay lại căn nhà này sao? Chính cô đã bỏ chồng, bỏ con, chạy theo một người đàn ông khác. Cái gia đình này đã tan nát một lần vì cô rồi, nay cô lại định phá thêm một lần nữa sao?”
Chàng trai chết lặng. Anh nhìn sang bố dượng, rồi nhìn sang người yêu. Tất cả như một cơn ác mộng. Anh chưa từng biết quá khứ khốc liệt ấy.
Người bố dượng cười nhạt, một nụ cười cay đắng:
– “Cô có biết vì sao tôi và cô ly hôn không? Vì cô đã phản bội tôi ngay trong chính ngôi nhà này! Cô để lại đứa con nhỏ rồi biến mất. Tôi đã phải mất nhiều năm mới gượng dậy được. Và giờ… cô lại xuất hiện với tư cách… bạn gái của con trai tôi sao?”
Căn phòng chìm trong im lặng. Mọi ánh mắt dồn vào chàng trai – người duy nhất phải đối mặt với sự lựa chọn nghiệt ngã: tình yêu hay gia đình?