×
×

Về làm dâu được 3 tháng, mẹ chồng đã bắt tôi bán vàng đi để trả món n/ợ 600 triệu của chồng từ trước đó, sáng hôm ấy một đám người kéo đến…

Chỉ ba tháng sau ngày cưới, tôi vẫn còn nghĩ mình đang trong một giấc mơ hạnh phúc. Từ một cô gái bình thường, tôi trở thành vợ của người đàn ông mình yêu, được sống trong căn nhà khang trang, mỗi ngày nghe những lời ngọt ngào của anh. Nhưng hóa ra, tất cả chỉ là lớp vỏ bọc.

Một buổi chiều, khi tôi vừa đi làm về, mẹ chồng ngồi sẵn ở phòng khách, gương mặt lạnh băng. Bà đẩy xấp giấy vay nợ về phía tôi, giọng dằn từng chữ:

– Đây, con trai tôi nợ 600 triệu. Từ ngày cưới, hai đứa là vợ chồng, nghĩa vụ thì phải chia đôi. Giờ trả đi!

Tôi chết lặng. Tay run run cầm xấp giấy, từng con số như những nhát dao cắt vào tim. Tôi quay sang nhìn chồng, mong anh giải thích, mong nghe một lời an ủi. Nhưng anh chỉ cúi gằm mặt, im lặng như kẻ có tội.

– Anh… cái này là sao? – tôi nghẹn ngào.

Anh thở dài, lắp bắp:
– Trước khi cưới… anh có làm ăn thua lỗ, anh định sau này từ từ kiếm tiền trả. Nhưng… giờ mẹ muốn em cùng gánh…

Câu nói ấy khiến tôi như ngã quỵ. Tôi nhớ lại những ngày chuẩn bị cưới, anh luôn nói chỉ cần tình yêu, còn mọi thứ khác anh sẽ lo. Vậy mà hóa ra, anh đã giấu tôi cả một khoản nợ khổng lồ.

Mẹ chồng đập bàn, giọng gay gắt:
– Cô nghĩ cưới chồng tôi là để sung sướng à? Đã là vợ thì phải gánh nợ cùng chồng. Gia đình này không có chỗ cho loại đàn bà chỉ biết hưởng thụ!

Tôi cắn môi đến bật máu. Trong đầu tôi vang lên hàng loạt câu hỏi: Tôi mới cưới, đã phải trả món nợ khổng lồ cho những sai lầm tôi không hề gây ra? Tôi lấy chồng hay bước vào một cái bẫy được dựng sẵn?

Đêm đó, tôi ngồi co ro trong góc phòng, nước mắt rơi lã chã. Chồng thì say ngủ như thể chẳng có gì xảy ra. Tôi nhận ra sự thật cay đắng: cuộc hôn nhân này không hề bắt đầu bằng tình yêu thuần khiết, mà là một cuộc trao đổi – nơi tôi bị biến thành cái phao cứu sinh cho cả một gia đình đang ngập trong nợ nần.

Và tôi biết, mình phải lựa chọn: hoặc chấp nhận gánh nợ, hoặc rũ bỏ tất cả để giữ lấy cuộc đời mình…

Sáng hôm sau, mẹ chồng gọi tôi xuống bàn ăn, trước mặt đặt sẵn quyển sổ tiết kiệm của tôi và mấy tờ giấy vay tiền. Bà nói thẳng:

– Tôi biết cô đi làm có tiền, còn có sổ tiết kiệm riêng. Mang ra đây, trả trước cho xong. Còn lại từ từ rồi tính.

Tôi chết lặng. Vậy ra, bà đã âm thầm dò xét cả tài chính của tôi. Tôi chậm rãi kéo ghế ngồi xuống, nhìn thẳng vào mắt bà:

– Xin lỗi mẹ, nhưng số tiền đó là mồ hôi nước mắt của con, không phải để trả nợ cho một khoản con không hề liên quan.

Bà đập tay xuống bàn cái rầm:
– Cô ăn nói hỗn láo! Cưới nhau rồi thì nợ là nợ chung. Hay cô định bỏ thằng Huy ngay sau ba tháng cưới?

Tôi quay sang nhìn chồng. Anh vẫn im lặng, ánh mắt né tránh. Tim tôi đau nhói, nhưng trong lòng bỗng dấy lên một luồng sức mạnh.

– Nếu anh coi em là vợ, thì lẽ ra anh phải thành thật ngay từ đầu. Còn nếu chỉ muốn em làm cái “máy in tiền” thì em xin lỗi, em không thể.

Không khí trong nhà căng thẳng đến mức có thể cắt ra thành từng mảnh. Tôi đứng dậy, giọng dứt khoát:

– Con không trả. Nếu mẹ và anh còn tiếp tục ép, con sẽ đi ngay lập tức.

Cả mẹ chồng và chồng tôi đều sững sờ. Họ không ngờ đứa con dâu vốn dịu dàng lại có thể nói những lời đanh thép như vậy. Tôi quay lưng, xách vali – vốn vẫn còn để trong tủ vì tôi chưa kịp sắp xếp gọn từ ngày cưới.

Khi bước ra khỏi cánh cửa, tôi nghe tiếng mẹ chồng gào phía sau:
– Được rồi, đi đi! Loại đàn bà chỉ biết ích kỷ!

Nhưng tôi không quay đầu lại nữa. Nước mắt rơi lã chã, nhưng lòng tôi nhẹ hơn bao giờ hết. Tôi biết, nếu tiếp tục ở lại, tôi sẽ bị nhấn chìm trong vũng lầy nợ nần và dối trá này.

Trên con đường trở về nhà mẹ đẻ, tôi tự nhủ: Thà đau một lần còn hơn phải sống cả đời trong gông cùm.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News