Ngày chúng tôi khởi công căn nhà nhỏ, tôi từng nghĩ đó sẽ là khởi đầu cho một cuộc sống yên bình sau bao năm làm dâu chung. Vợ chồng tôi tích góp từng đồng, vay mượn thêm chút đỉnh để có được mái nhà riêng. Nhưng khi bản thiết kế vừa xong, em chồng – Hân – đòi một điều kiện nghe mà tôi nghẹn họng:
“Anh chị xây cho em một phòng riêng nhé, sau này em ở cùng cho vui.”
Tôi nhìn chồng, lòng đầy ngần ngại. “Nhà mới hai tầng, vừa đủ tiền, thêm phòng nữa chắc không kham nổi đâu.” Nhưng Hân bĩu môi, quay sang anh trai nũng nịu:
“Em chỉ ở tạm thời thôi, khi nào lấy chồng sẽ dọn ra. Không lẽ anh tiếc với em một căn phòng à?”
Thế là anh mềm lòng. Tôi đành im lặng, tự nhủ có em gái ở cùng cũng vui.
Ngày dọn về, tôi sắp xếp cho Hân căn phòng ở tầng trên, có ban công thoáng đãng. Tôi nghĩ cô ấy sẽ chỉ ở vài tháng, ai ngờ ba tháng, rồi nửa năm trôi qua, Hân vẫn chưa có dấu hiệu dọn đi. Không chỉ vậy, đêm nào cô cũng dẫn bạn trai về nhà, nói là “làm bài tập nhóm”.
Ban đầu tôi còn nhắc khéo:
“Em ơi, buổi tối muộn rồi, giữ ý một chút kẻo hàng xóm dị nghị.”
Hân gắt:
“Chị làm gì mà khó tính thế, nhà này em cũng góp phần xây, có phải chị bỏ tiền một mình đâu!”
Tôi nghẹn họng. Tôi không muốn cãi, chỉ sợ chồng khó xử. Nhưng những đêm sau, tiếng cười nói, tiếng mở cửa lạch cạch từ phòng Hân khiến tôi mất ngủ. Tôi nói với chồng, anh chỉ thở dài:
“Kệ em nó đi, tuổi trẻ, rồi sẽ lớn.”
Ba tháng sau, vào một buổi sáng oi nồng, tôi đang phơi đồ thì nghe tiếng Hân khóc trong phòng. Cô cầm que thử thai, mặt cắt không còn giọt máu. Tôi hoảng hốt, gọi chồng lên. Anh nhìn em gái, mặt tái mét. Người bạn trai kia thì biến mất không một lời từ biệt.
Tôi định an ủi thì Hân quay sang, nói trong nước mắt:
“Là tại chị! Nếu chị không soi mói, không làm em áp lực, chắc anh ấy không bỏ em!”
Tôi sững sờ. Còn chưa kịp nói gì, Hân lao ra khỏi nhà, bỏ đi. Mấy ngày sau, bố mẹ chồng tôi từ quê lên, nghe chuyện liền nổi giận. Mẹ chồng quát:
“Cô là chị dâu mà để em chồng ra nông nỗi này à? Cô trông nhà kiểu gì?”
Tôi đứng chết lặng. Căn nhà tôi từng mơ sẽ là tổ ấm giờ hóa địa ngục. Tôi chỉ biết nắm chặt mép bàn đến bật máu tay mà không thể nói một lời.
Vài tuần sau, khi mọi người đã nguôi giận, tôi dọn lại căn phòng của Hân. Trên bàn, vẫn còn cuốn sổ tay cô để quên. Giữa những trang giấy, là những dòng chữ run run:
“Em biết mình sai, nhưng không dám về nhà nữa. Em sợ nhìn thấy ánh mắt của chị…”
Tôi ngồi xuống, nước mắt rơi lã chã.
Căn nhà vẫn đó, nhưng sự bình yên đã không còn.
Vì đôi khi, chỉ một căn phòng thừa — cũng đủ làm tan nát cả một mái ấm.