Buổi sáng hôm ấy, mưa phùn lất phất, gió lạnh luồn qua từng con phố. Trước cửa tiệm vàng Minh Quang, một người phụ nữ mặc chiếc áo đồng phục lao công bạc màu, đội chiếc nón cũ sờn mép, tay xách túi nilon đựng vài tờ giấy vụn, đứng ngập ngừng nhìn vào trong.
Bên trong, ánh đèn pha lê sáng rực chiếu lên những quầy kính lấp lánh. Khách ra vào tấp nập. Nhân viên mặc đồng phục chỉnh tề, khuôn mặt ai cũng nghiêm trang, niềm nở — nhưng chỉ với những người ăn mặc sang trọng.
Người phụ nữ ấy bước vào. Bà cẩn thận lau đôi dép đầy bùn trước thảm, rồi tiến đến quầy trang sức, nói bằng giọng nhẹ nhàng:
— Cho tôi xem sợi dây chuyền kia được không?
Không ai đáp.
Một cô nhân viên liếc mắt, cau mày:
— Cô ơi, khu này không bán lẻ đâu, đừng đứng chắn lối khách khác ạ.
Cả tiệm vẫn rộn ràng, tiếng cười nói, tiếng máy quẹt thẻ, tiếng đóng hộp vàng. Không một ai tiến lại. Người phụ nữ vẫn đứng đó, ánh mắt điềm tĩnh, hơi buồn, nhưng không tức giận.
Cô nhân viên khác thì thầm:
— Không hiểu sao bảo vệ lại để người dọn rác vào đây.
Giọng nói đủ để cả nhóm nghe, và vài người khúc khích cười.
Một phút, hai phút trôi qua. Không ai buồn đáp lời “vị khách kỳ lạ” ấy.
Cho đến khi… một người đàn ông trung niên mặc vest đen bước xuống từ tầng hai — Chủ tịch Minh Quang. Ông dừng lại khi thấy cảnh tượng trước mắt.
— Có chuyện gì vậy?
Một nhân viên nhanh nhảu:
— Dạ, chỉ là có người lao công vào xem vàng, tụi em bảo cô ấy ra ngoài ạ.
Người đàn ông nhìn người phụ nữ kia, ánh mắt ông thoáng dao động, nhưng rồi ông im lặng. Ông muốn xem họ sẽ cư xử thế nào.
Người phụ nữ khẽ đặt túi rác xuống, chỉnh lại mũ, rồi bình thản nói — giọng đanh lại, từng chữ rõ ràng:
— Cả tiệm này… nghỉ việc hết đi.
Không khí lập tức đông cứng.
Một cô nhân viên bật cười:
— Cô nói gì cơ?
Người phụ nữ chậm rãi tháo chiếc găng tay cao su ra, lau nhẹ tay bằng khăn giấy trong túi áo. Rồi bà lấy trong túi áo đồng phục ra tấm thẻ kim loại nhỏ, khắc tên: Lâm Thu Hà – Phó Chủ tịch Tập đoàn Minh Quang.
Cả tiệm chết lặng.
Người chủ tịch tiến lại, đặt tay lên vai vợ, ánh mắt vừa thương vừa nghiêm:
— Anh bảo rồi, đừng tự đi kiểm tra nhân viên nữa…
Bà Hà mỉm cười, nhẹ nhàng nhưng đầy uy quyền:
— Nếu hôm nay em không mặc đồ lao công, chắc chẳng ai biết họ đang nhìn khách hàng bằng ánh mắt nào đâu.
Cô nhân viên ban nãy tái mặt, lắp bắp xin lỗi. Một vài người khác cúi đầu, mồ hôi ướt trán.
Bà Hà không quát, chỉ nói một câu:
— Ở đây, người có tiền hay không đều xứng đáng được tôn trọng. Ai quên điều đó, không cần ở lại Minh Quang nữa.
Nói rồi, bà xoay người bước ra, để lại sau lưng là không khí nặng nề và ánh mắt sợ hãi của cả tiệm.
Cánh cửa kính khép lại, tiếng mưa vẫn rơi, phản chiếu dáng người phụ nữ nhỏ bé nhưng đầy bản lĩnh — người vừa cho tất cả thấy, giá trị của con người không nằm ở bộ quần áo họ mặc, mà ở cách họ đối xử với người khác.