Tôi và cô ấy vừa đăng ký kết hôn chưa đầy một tháng. Cái ngày đi ký giấy, cô ấy nắm chặt tay tôi, miệng cười ngọt ngào, ánh mắt như thắp sáng cả căn phòng. Tôi đã nghĩ, sau những đổ vỡ, cuối cùng mình cũng tìm được một bến đỗ.
Nhưng niềm vui ngắn chẳng tày gang.
Ngay sau khi có tờ giấy đỏ trên tay, cô ấy thẳng thắn:
“Em sẽ ở bên ngoại. Anh cứ lo đi làm, lo tiền bạc. Em không muốn ở chung nhà với gia đình anh. À, thằng bé… anh để em đón về nuôi, nó cần bàn tay người mẹ.”
Tôi sững sờ. Con trai tôi – đứa trẻ mà tôi đã nuôi nấng bằng cả trái tim sau khi vợ cũ qua đời – lại bị cô ấy đòi đem về bên ngoại sống.
Tôi hỏi lại:
“Ý em là sao? Anh đã hứa với bố mẹ, con anh sẽ ở trong nhà nội. Nó còn phải thờ cúng mẹ nó nữa.”
Cô ấy gằn giọng, đôi mắt lóe lên sự tính toán:
“Thờ cúng gì thì để nhà nội lo. Còn sống thì phải để em dạy dỗ. Anh yên tâm, em coi nó như con ruột.”
Lời nói ngọt nhưng giọng đầy ép buộc. Tôi bắt đầu nhận ra, hôn nhân này giống như một ván cờ mà tôi là kẻ thua cuộc.
Từ hôm đó, cô ấy không về nhà chồng lấy một lần, vẫn an nhiên ở nhà ngoại, thỉnh thoảng nhắn tin cho tôi:
“Tiền tháng này anh chuyển chưa? Anh nhớ đón con sang cho em.”
Cả gia đình tôi phẫn nộ, bố tôi đập bàn quát:
“Cưới vợ về mà lại nuôi cả nhà ngoại nó, lại còn đòi bế cháu tao đi? Mày tỉnh lại đi con!”
Tôi đứng giữa hai bên, một bên là trách nhiệm gia đình, một bên là người vợ mới cưới. Nhưng trong sâu thẳm, tôi thấy tim mình lạnh lẽo. Tôi không còn chắc: cô ấy lấy tôi vì tình yêu, hay chỉ vì muốn có chỗ dựa, có một người đàn ông nai lưng kiếm tiền để nuôi dưỡng gia đình ngoại?
Đỉnh điểm là một buổi tối, cô ấy gọi điện, giọng ngọt xớt nhưng đầy uy quyền:
“Nếu anh không cho con sang, thì vợ chồng mình coi như xong. Đàn ông mà không lo nổi cho vợ con thì sống làm gì?”
Tôi lặng người, bàn tay run lên. Bên kia, con trai tôi đang nép sát vào người, ánh mắt nó lo lắng nhìn tôi.
Trong khoảnh khắc ấy, tôi biết mình phải chọn: bảo vệ con trai mình… hay tiếp tục níu kéo một cuộc hôn nhân đầy tính toán và áp đặt?
Tôi nhìn con trai – đôi mắt nó sáng trong, nhưng phảng phất một nỗi sợ hãi. Nó mới mười tuổi, đã trải qua nỗi đau mất mẹ, giờ lại sợ bị tách khỏi cha.
Tôi siết chặt vai nó, quyết định như lưỡi dao xé toạc màn đêm:
“Em nghe cho rõ. Con anh ở đâu, anh mới ở đó. Anh lấy em, nhưng không có nghĩa là anh bán con mình. Nếu em thực sự thương anh, thì phải thương cả đứa nhỏ. Còn nếu chỉ muốn anh nai lưng nuôi, thì anh xin lỗi… cưới nhau chỉ là một sai lầm.”
Bên kia đầu dây, giọng cô ấy gào lên:
“Anh nói vậy là sao? Tôi đã bỏ bao nhiêu thứ để lấy anh! Tôi không chịu cảnh ở chung với mẹ chồng, tôi muốn sống bên ngoại, muốn có cả đứa bé để nhà tôi vui cửa vui nhà. Anh tưởng tôi cần anh chắc? Anh nghĩ anh hơn ai?”
Tôi cắn răng, nhưng lòng dạ lại bỗng dưng nhẹ nhõm. Tôi nhận ra, tình yêu của cô ấy chỉ là một lớp sơn phủ mỏng. Đằng sau là toan tính, là sự chiếm hữu.
Cha tôi nghe cuộc đối thoại, lặng lẽ thở dài. Ông đặt tay lên vai tôi:
“Con trai, giữ con mình cho chặt. Người đàn bà nào không thương con của con thì làm sao thương được chính con.”
Đêm đó, tôi gửi một tin nhắn cuối cùng cho vợ mới:
“Anh không thể giao con anh cho em. Nếu em không chấp nhận, thì con đường này kết thúc ở đây.”
Không đợi trả lời, tôi tắt máy.
Ngày hôm sau, tôi mang đơn ly hôn nộp lên tòa. Bên ngoại cô ấy kéo đến, la hét om sòm, đòi tiền, đòi quyền lợi. Nhưng trước mặt tất cả, tôi đứng thẳng người, nắm chặt tay con trai, tuyên bố rành rọt:
“Tôi không bỏ con mình. Còn hôn nhân này, tôi bỏ.”
Con trai tôi ôm chầm lấy tôi, khóc nấc. Bấy giờ tôi mới hiểu, mất đi một cuộc hôn nhân giả dối không phải là bi kịch. Bi kịch thật sự… chính là để tuột khỏi tay đứa con ruột thịt đang trông chờ vào tình yêu và sự bảo vệ của cha nó.