×
×

Vợ tôi làm nghề bán th/ịt l/ợn ngoài chợ, tôi không muốn cho cô ấy đi làm nhưng vợ nói đây là đam mê của cô ấy

Tôi và vợ cưới nhau được 5 năm. Tôi làm kỹ sư, còn cô ấy mở sạp bán thịt lợn ở chợ. Nói thật, tôi không thích nghề đó chút nào — vừa bẩn, vừa cực. Tôi từng bảo:
– Ở nhà anh lo được, em nghỉ bán đi.
Nhưng cô chỉ cười, nói:
– Bán thịt là đam mê của em. Cảm giác nhìn khách quen cười vui khi mua được miếng thịt ngon, em thấy hạnh phúc lắm.

Tôi không hiểu nổi “đam mê” gì kỳ lạ như vậy, nhưng vì thương vợ nên đành chiều.

Thời gian gần đây, cô ấy thay đổi hẳn. Mỗi sáng vẫn ra chợ từ sớm, bán hết hàng chỉ trong vài tiếng, nhưng chiều nào cũng nói:
– Em ra chợ dọn dẹp với mấy bà bạn, chắc về muộn tí.

Ngày nào cũng “dọn chợ”? Nghe đã thấy sai sai. Tôi bắt đầu nghi ngờ.

Một buổi chiều, tôi lén bám theo. Thấy vợ cầm một túi thịt tươi, đi không phải hướng chợ, mà vòng ra phía sau khu dân cư, rồi dừng lại trước một căn nhà cũ kỹ. Cô gõ cửa, một người đàn ông ngoài năm mươi ra mở, gương mặt lấm tấm sẹo, trông có vẻ khắc khổ.

Tôi nấp sau bức tường, tim đập mạnh. Hai người họ nói chuyện gì đó, rồi cô đưa túi thịt cho ông ta. Người đàn ông mừng rỡ, rối rít cảm ơn.

Cảnh tượng ấy khiến tôi nghĩ đến điều tồi tệ nhất. Cô ấy có đang giấu tôi điều gì không? Một mối quan hệ nào đó trước kia chăng?

Tối đó, khi cô về, tôi hỏi thẳng:
– Chiều nay em đi đâu?
– Ra chợ dọn dẹp thôi.
– Dọn chợ hay là đi gặp người đàn ông kia?

Cô sững lại, đôi mắt mở to, bàn tay run run. Tôi tưởng cô sẽ cãi, nhưng chỉ im lặng rồi bật khóc.
– Anh theo dõi em à? – cô nghẹn ngào.
– Vì anh lo cho em. Em nói đi, người đó là ai?

Cô lấy trong tủ ra một tấm ảnh cũ đã ố vàng, trong ảnh là cô bé chừng tám tuổi đứng bên một người đàn ông có gương mặt giống hệt người tôi thấy chiều nay.
– Đó là… chú ruột em. Ngày xưa chú làm công nhân, bị tai nạn rồi mất trí, đi lang thang mấy năm. Cách đây hai tháng, em gặp chú ở chợ, chú nhớ lại được một phần. Em sợ anh nghĩ linh tinh nên không dám nói. Em chỉ mang thịt qua cho chú ăn, chứ không có gì cả…

Tôi lặng người. Tất cả nghi ngờ, ghen tuông trong tôi như bị dội một gáo nước lạnh.

Hôm sau, tôi đi cùng cô đến nhà người chú. Ông ta ngồi trên chiếc ghế cũ, nhìn vợ tôi rồi nhìn tôi, đôi mắt đỏ hoe:
– Con gái giống y chị con… Anh xin lỗi, mấy chục năm mới dám nhận lại người thân.

Tôi nắm tay vợ, nhẹ giọng:
– Lần sau, dù chuyện gì cũng đừng giấu anh nữa.

Cô mỉm cười, nước mắt rơi xuống bàn tay tôi:
– Em chỉ sợ anh không tin…

Tôi khẽ cười:
– Tin chứ. Người phụ nữ ngày nào dậy từ 4 giờ sáng đi bán thịt để lo cho gia đình – anh sao có thể không tin được.

Từ hôm đó, mỗi chiều, tôi thường cùng vợ ra chợ “dọn dẹp”. Chỉ khác là, lần này tôi đi bên cạnh cô ấy – không phải để theo dõi, mà là để hiểu rằng, đôi khi tình thương cũng mang dáng vẻ của sự hy sinh thầm lặng nhất.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News