Vợ tôi làm y tá rất hay phải trực đêm, 1 tuần cô ấy chỉ ở nhà khoảng 3 buổi tối còn đâu thời gian toàn ở viện, dạo này cô ấy có những biểu hiện lạ lắm, hôm vừa rồi thấy cô ấy đi về 1 đôi tất nam…![]()
Vợ tôi làm y tá, ca trực của cô ấy thất thường đến mức có tuần chỉ được ở nhà ba tối. Tôi biết công việc của cô ấy rất vất vả nên chẳng bao giờ than phiền. Nhưng dạo này, cô ấy có gì đó khác l/ạ.
Về đến nhà là dán mắt vào điện thoại, chẳng còn tha thiết nấu nướng, bữa cơm gia đình cũng dần vắng hơi ấm của vợ. Tôi có chút khó chịu, nhưng vẫn cố tỏ ra thấu hiểu — người làm ngành y mà, mấy ai có thời gian cho riêng mình.
Thế nhưng mọi chuyện vượt quá sự chịu đựng của tôi vào một tối mưa. Hôm đó, tôi thấy cô ấy đi một đôi tất đen — rõ ràng là tất đàn ông. Tôi hỏi thì vợ cười nhẹ:
– “Ở viện lạnh quá, em xuống tạp hóa mua đại đôi thôi. Người ta hết tất nữ.”
Câu trả lời có vẻ hợp lý, nhưng trong lòng tôi vẫn ngờ vực.
Đêm nay, mưa rả rích ngoài hiên, tôi khẽ ô//m vợ, định tìm chút hơi ấm. Cô ấy khẽ đẩy tôi ra, nói mệt. Tôi quay lưng lại, nhưng cơn buồn ngủ chẳng đến. Trong đầu cứ luẩn quẩn hình ảnh đôi tất đen và ánh mắt tránh né của cô ấy.
Bất ngờ, tiếng “ting” từ điện thoại vang lên. Tôi hé mắt nhìn, thấy vợ quay lưng lại, cầm máy đọc tin nhắn. Chỉ kịp thoáng thấy dòng chữ:
“Em xuống nhà đi.”
Ti/m tôi đ/ậ/p mạ/nh. Ai lại nhắn cho vợ mình lúc nửa đêm thế này? Không thể là đồng nghiệp. Tôi nằm im, giả vờ ngủ, theo dõi từng cử động của cô ấy.
Một lát sau, vợ nhẹ nhàng bước xuống giường, mở cửa đi ra ngoài. Tôi lặng lẽ đi theo, chân run lên vì tức giận lẫn lo lắng. Đứng ở cầu thang, tôi chỉ nghe được một câu cô ấy nói nhỏ qua điện thoại:
“Đừng nói cho chồng em biết…”
Ti/m tôi như có ai bó/p ngh/ẹ/t. Câu nói ấy cứ lặp đi lặp lại trong đầu suốt đêm, đến khi trời gần sáng tôi mới thiếp đi lúc nào không hay.
Sáng hôm sau, ánh nắng lọt qua rèm cửa. Tôi tỉnh dậy, thấy trên đầu giường có 1 thứ khiến tôi s/ố/c đi/ến/g.
…đó là một chiếc chìa khóa nhỏ, mới tinh, treo trên tờ giấy viết vội:
“Dành cho anh, mở cánh cửa bí mật. Sinh nhật vui nhé. – Em.”
Tay tôi run lên khi cầm chiếc chìa khóa. Chẳng còn nghi ngờ gì nữa, đây không phải là đồ vật bình thường. Từ khi lấy nhau, vợ tôi chưa bao giờ để lại thứ gì bí ẩn như vậy. Cảm giác vừa lo lắng vừa tò mò trỗi dậy trong tôi.
Cả ngày hôm đó, cô ấy vẫn như chưa có chuyện gì. Vẫn nấu cơm, pha trà, nói chuyện cười đùa bình thường. Nhưng ánh mắt cô ấy lảng tránh mỗi khi tôi liếc tới chiếc chìa khóa trên bàn. Tim tôi nhói lên: có lẽ cô ấy đang giấu điều gì quan trọng.
Chiều tối, khi mọi thứ yên ắng, tôi quyết định dùng chiếc chìa khóa. Nó vừa khít với ổ khóa nhỏ phía sau tủ sách — một nơi mà chúng tôi hiếm khi mở ra. Cánh cửa bật ra, để lộ một không gian nhỏ bí mật, ngăn nắp nhưng chứa đầy những bức thư, hình ảnh, và vài món quà nhỏ.
Trong đó, tôi tìm thấy một cuốn nhật ký nhỏ của vợ, mở ra đọc, từng dòng chữ làm tim tôi như muốn vỡ òa:
Cô ấy đã âm thầm chuẩn bị một bất ngờ lớn cho sinh nhật tôi, nhưng phải giấu vì sợ tôi phát hiện trước thời gian. Những “biểu hiện lạ”, đôi tất đen, những tin nhắn nửa đêm… hóa ra đều là một phần kế hoạch chuẩn bị một món quà đặc biệt, nơi cô ấy giấu một vật kỷ niệm quan trọng từ thời chúng tôi yêu nhau.
Tôi ngồi đó, vừa thở phào vừa bật cười. Tất cả những lo lắng, nghi ngờ, ghen tuông… chỉ là những dấu hiệu của một bất ngờ tuyệt vời mà vợ tôi dành cho tôi.
Chiếc chìa khóa không chỉ mở cánh cửa nhỏ, mà còn mở ra một góc sâu trong trái tim cô ấy, nơi chỉ có tôi được phép bước vào.
Tối hôm đó, khi cô ấy trở về, tôi ôm cô ấy thật chặt, không nói gì, chỉ nở nụ cười. Cô ấy nhìn tôi, ánh mắt tràn đầy niềm hạnh phúc và thầm cảm ơn. Sinh nhật năm nay, tôi biết sẽ là một bất ngờ mà cả đời không thể quên.