Vừa cầm tờ giấy báo trúng tuyển kỳ thi bác sĩ nội trú – niềm mơ ước mà tôi đã đánh đổi tuổi trẻ, những đêm trắng bên sách vở và cả những giọt nước mắt vì áp lực, tôi nghĩ khoảnh khắc này sẽ là viên mãn nhất đời mình. Tôi đã tưởng tượng cảnh báo tin vui cho cô ấy, người bạn gái đã đồng hành cùng tôi suốt những năm tháng sinh viên cơ cực.
Nhưng chưa kịp gọi điện, tin nhắn của cô ấy bất ngờ hiện lên:
“Anh, mình chia tay đi. Em không thể chờ thêm hai năm nữa. Em cần một người đàn ông lo được cho em ngay bây giờ.”
Tôi chết lặng. Bàn tay run run, điện thoại suýt rơi xuống nền gạch lạnh. Tôi gọi, cô ấy không bắt máy. Mãi sau, một dòng thông báo từ mạng xã hội hiện ra: bức ảnh cô ấy khoác tay một người đàn ông khác, áo sơ mi trắng, xe hơi sang trọng, caption ngắn gọn: “Bình yên, cuối cùng em cũng tìm thấy.”
Cả thế giới như sụp đổ. Bao nhiêu đêm tôi cắm đầu trong thư viện, những bữa cơm bụi vội vã, những ngày lê lết trực bệnh viện chỉ để mơ về tương lai hai đứa – hóa ra lại trở thành lý do để mất cô ấy.
Tôi ngồi bệt xuống ghế đá bệnh viện, trong đầu dằn xé: Tôi đã sai ở đâu? Là vì tôi mơ ước quá lớn, hay vì cô ấy chưa bao giờ đủ kiên nhẫn để đi cùng tôi đến cuối con đường?
Điện thoại lại rung. Một tin nhắn nữa:
“Anh đừng trách em, em chỉ muốn một cuộc sống bình thường, không phải đợi chờ trong cô đơn. Người ta có thể lo cho em ngay, còn anh thì không.”
Trái tim tôi nhói lên như bị ai bóp nghẹt. Xuất sắc đỗ nội trú – niềm tự hào với gia đình, với chính mình – bỗng chốc hóa thành khoảng trống lạnh lẽo.
Tối hôm ấy, tôi vẫn khoác áo blouse trắng, bước vào ca trực đầu tiên với tư cách bác sĩ nội trú. Nhưng phía sau lớp kính mờ phòng cấp cứu, đôi mắt tôi đỏ hoe, không chỉ vì thiếu ngủ… mà còn vì một vết thương chẳng có thuốc nào chữa được.
Hai năm sau.
Tôi hoàn thành chương trình nội trú, trở thành bác sĩ trẻ được nhiều bệnh nhân tin tưởng. Công việc bận rộn, vất vả, nhưng tôi đã đứng vững. Không ít lần báo chí y khoa nhắc đến tên tôi sau một ca cứu sống bệnh nhân nguy kịch.
Một chiều muộn, khi tôi vừa bước ra khỏi phòng mổ, điện thoại bất ngờ reo. Số lạ. Tôi nghe máy.
Giọng quen thuộc vang lên, run rẩy:
— Anh… là em đây…
Tôi sững người. Chính là cô ấy – người đã rời bỏ tôi ngày nào. Cô nói muốn gặp, chỉ một lần thôi.
Tò mò và cũng để khép lại quá khứ, tôi đồng ý.
Quán cà phê quen thuộc. Trước mặt tôi không còn là cô gái rạng rỡ ngày xưa. Gương mặt hốc hác, đôi mắt thâm quầng, giọng khàn đi. Cô thú nhận: người đàn ông từng hứa cho cô “bình yên” đã phản bội, bỏ lại cô với món nợ chồng chất.
— Em sai rồi… Em đã không đủ niềm tin để chờ anh. Giờ em mới hiểu, em cần một người đàn ông biết phấn đấu, chứ không phải kẻ ném tiền để mua tình yêu… Anh có thể tha thứ cho em không? — Cô nghẹn ngào, đôi tay run rẩy nắm lấy ly cà phê lạnh ngắt.
Tôi im lặng rất lâu. Trái tim từng đau đớn vì cô, giờ lại bình thản đến lạ. Tôi nhìn cô, không còn giận dữ, chỉ còn một sự tiếc nuối.
— Em nói đúng, em cần người lo được cho em ngay. Nhưng tiếc là… người ấy chưa bao giờ là anh. Và giờ, cũng sẽ không bao giờ là anh nữa.
Cô òa khóc. Nhưng tôi đứng dậy, khoác áo blouse trắng trên vai, rời đi. Ngoài kia, đêm thành phố sáng rực. Tiếng còi xe cấp cứu vang lên, gọi tôi trở lại con đường mà tôi đã chọn.
Lần đầu tiên, tôi thấy nhẹ nhõm. Vì hiểu rằng, có những mất mát cần thiết để mình trưởng thành.