×
×

Nữ Tổng Tài Bị Mẹ B//ắt Đi Xem Mắt Nhầm Bàn Liền Chốt Đại Anh Xe Ôm, Nào Ngờ Thân Phận Thật Của Anh Lại Khiến Cô Sh//ock Ngất

Nữ Tổng Tài Bị Mẹ B//ắt Đi Xem Mắt Nhầm Bàn Liền Chốt Đại Anh Xe Ôm, Nào Ngờ Thân Phận Thật Của Anh Lại Khiến Cô Sh//ock Ngất

Lan Anh ba mươi hai tuổi, là nữ tổng tài trẻ nhất trong lịch sử tập đoàn do gia đình cô gây dựng. Người ngoài nhìn vào chỉ thấy một người phụ nữ sắc sảo, lạnh lùng, luôn xuất hiện trong những bộ vest cao cấp, ánh mắt đủ khiến đối tác dày dạn nhất cũng phải dè chừng. Nhưng phía sau ánh hào quang ấy, Lan Anh có một nỗi mệt mỏi mà không ai hiểu.

Mười năm liền, cô chỉ biết làm việc.

Không yêu đương, không hẹn hò, không cho phép bản thân yếu mềm.

Cho đến khi… mẹ cô quyết định không chịu nổi nữa.

“Con định sống vậy tới bao giờ?” – bà Mai, mẹ Lan Anh, đặt mạnh tách trà xuống bàn, giọng không giấu được sự sốt ruột.
“Con gái ba mươi hai tuổi rồi, không phải mười tám. Công ty lớn cỡ nào cũng không ôm đi ngủ được.”

Lan Anh day trán. Cô biết cuộc nói chuyện này sớm muộn cũng tới.
“Mẹ, con không có thời gian.”
“Không có thời gian hay không muốn?” – bà Mai gằn giọng. – “Mẹ đã sắp xếp xem mắt cho con rồi. Chủ nhật này. Không đi cũng phải đi.”

Lan Anh thở dài. Cô biết, một khi mẹ đã quyết thì không ai lay chuyển nổi.

CUỘC XEM MẮT BẤT ĐẮC DĨ

Nhà hàng sang trọng, không gian yên tĩnh, ánh đèn vàng dịu. Lan Anh bước vào với vẻ mặt không cảm xúc. Cô chỉ định ngồi cho xong bữa, nói vài câu xã giao rồi viện cớ rời đi.

Theo lời mẹ, đối tượng xem mắt là con trai của một gia đình “môn đăng hộ đối”, làm quản lý cấp cao ở công ty nước ngoài, ăn nói lịch thiệp.

Lan Anh đảo mắt tìm bàn đã hẹn.

Ở góc gần cửa sổ, một người đàn ông mặc áo sơ mi giản dị, đang cúi đầu xem điện thoại. Bên cạnh anh là chiếc mũ bảo hiểm cũ đặt trên ghế.

Lan Anh nhíu mày.
“Chắc là nhân viên phục vụ ngồi nhầm chỗ.”

Cô định quay đi thì điện thoại rung lên.

“Con tới chưa? Mẹ kẹt xe, đối tượng của con ngồi bàn gần cửa sổ, áo sơ mi sáng màu đó.”

Lan Anh sững lại.

Cô quay đầu nhìn người đàn ông kia lần nữa.

Áo sơ mi sáng màu. Bàn gần cửa sổ.

Cô chần chừ vài giây rồi bước tới, kéo ghế ngồi đối diện.

“Xin lỗi, anh là… người xem mắt?” – cô hỏi, giọng lạnh nhạt.

Người đàn ông ngẩng lên.

Đôi mắt anh trầm tĩnh, ánh nhìn sâu và rất… bình thản. Không hề có vẻ lúng túng hay lấy lòng.

“À… có lẽ cô nhầm rồi.” – anh nói chậm rãi. – “Tôi chỉ đang chờ người.”

Lan Anh hơi bực.
“Vậy phiền anh đổi bàn khác. Tôi có hẹn.”

Anh nhìn cô một lúc, rồi bất chợt mỉm cười.

“Nếu cô không phiền… tôi cũng đang bị ép đi xem mắt. Mẹ tôi nói bàn này.”

Lan Anh khựng lại.

Đúng lúc đó, điện thoại cô lại rung.

“Con cứ nói chuyện đi, mẹ tới trễ chút.”

Cô nhìn người đàn ông trước mặt.
Một chiếc áo sơ mi đã cũ. Đồng hồ không phải hàng hiệu. Mũ bảo hiểm sờn.

Trong đầu Lan Anh, hàng loạt suy nghĩ lóe lên.

Thôi thì nói chuyện vài phút rồi về.

MỘT QUYẾT ĐỊNH BỐC ĐỒNG

Cuộc trò chuyện diễn ra… kỳ lạ hơn cô tưởng.

Người đàn ông tên Minh. Ít nói, nhưng mỗi câu đều rõ ràng, không nịnh nọt. Khi Lan Anh hỏi về công việc, anh trả lời rất ngắn gọn.

“Lái xe.”

“Taxi?”
“Xe ôm.”

Lan Anh suýt sặc nước.

Một nữ tổng tài. Một anh xe ôm.

Cô bật cười, lần đầu tiên trong nhiều năm, là một nụ cười không tính toán.

“Anh không thấy chênh lệch sao?” – cô hỏi thẳng.

Minh nhún vai.
“Cô đâu có định cưới tôi thật.”

Câu trả lời khiến Lan Anh khựng lại.

Đúng. Cô không định cưới ai cả. Nhưng không hiểu sao, ngay khoảnh khắc ấy, một ý nghĩ điên rồ nảy ra trong đầu cô.

Nếu kết hôn giả…
Mẹ sẽ thôi thúc ép.
Cô có thể tập trung làm việc.
Và người đàn ông này… sẽ không có yêu cầu gì.

Lan Anh nhìn thẳng vào Minh.

“Nếu tôi nói, lấy tôi đi. Hợp đồng hôn nhân một năm. Tôi lo tài chính. Anh chỉ cần đóng vai người chồng trước gia đình tôi. Anh thấy sao?”

Minh im lặng rất lâu.

Rồi anh hỏi:
“Vì sao lại là tôi?”

“Vì anh không thuộc thế giới của tôi.” – Lan Anh trả lời thật. – “Sẽ không có tình cảm, không có rắc rối.”

Minh nhìn cô, ánh mắt thoáng qua một điều gì đó rất khó đoán.

“Được.” – anh nói. – “Nhưng tôi có một điều kiện.”

Lan Anh nhíu mày.
“Điều kiện gì?”

“Cô không được điều tra tôi.”

Lan Anh bật cười.
“Anh nghĩ tôi rảnh vậy sao?”

Cô không biết, chính câu nói ấy đã mở ra một cơn ác mộng… lẫn định mệnh.

CUỘC HÔN NHÂN KHIẾN AI CŨNG BÀNG HOÀNG

Ba ngày sau, Lan Anh đưa Minh về ra mắt gia đình.

Bà Mai suýt ngất khi biết “con rể tương lai” là một anh xe ôm.

“Con có bị làm sao không hả Lan Anh?!”
“Mẹ, con quyết rồi.”

Minh đứng bên cạnh, lễ phép, trầm tĩnh, không phản bác, không lấy lòng.

Chính sự bình thản đó… lại khiến người khác khó chịu.

Hôn lễ diễn ra đơn giản đến mức kỳ quặc.

Không báo chí. Không đối tác. Không truyền thông.

Chỉ gia đình hai bên.

Ai cũng nghĩ Lan Anh bị điên.

Chỉ riêng Minh… luôn im lặng quan sát.

NHỮNG DẤU HIỆU BẤT THƯỜNG

Sống chung, Lan Anh dần nhận ra Minh không hề giống một anh xe ôm bình thường.

Anh đọc sách kinh tế.
Anh nói chuyện với đối tác của cô bằng tiếng Anh lưu loát.
Anh hiểu cấu trúc doanh nghiệp, thậm chí góp ý đúng những điểm yếu mà ban lãnh đạo đang đau đầu.

“Anh học ở đâu?” – cô hỏi.

Minh chỉ cười.
“Xem nhiều, nghe nhiều.”

Một lần, công ty Lan Anh gặp khủng hoảng lớn. Cổ đông gây áp lực, đối thủ tung tin xấu, cổ phiếu lao dốc.

Lan Anh suy sụp.

Đêm đó, Minh đưa cho cô một tập tài liệu.

“Ngày mai, cô cứ làm theo cái này.”

Lan Anh bán tín bán nghi… nhưng kết quả, mọi thứ đảo chiều ngoạn mục.

Cô bắt đầu sợ.

Không phải sợ mất anh.

Mà sợ… cô hoàn toàn không biết anh là ai.

CÚ SỐC KHIẾN NỮ TỔNG TÀI NGẤT XỈU

Ngày kỷ niệm thành lập tập đoàn, Lan Anh tổ chức hội nghị lớn. Toàn bộ ban lãnh đạo, cổ đông chiến lược đều có mặt.

Khi chủ tịch danh dự bước lên sân khấu, cả hội trường đứng dậy.

Lan Anh cũng đứng.

Rồi… cô chết lặng.

Người đàn ông bước ra ánh sáng… chính là Minh.

Không phải bộ áo sơ mi cũ.
Mà là vest cao cấp.
Khí chất áp đảo.
Ánh mắt lạnh lùng của người từng đứng trên đỉnh quyền lực.

“Xin giới thiệu.” – MC run giọng. – “Ông Minh, nhà sáng lập quỹ đầu tư lớn nhất châu Á, cổ đông nắm quyền chi phối gián tiếp của tập đoàn chúng ta.”

Lan Anh cảm thấy máu trong người rút cạn.

Tai ù đi.

Hình ảnh cuối cùng cô thấy… là Minh nhìn thẳng về phía cô, ánh mắt trầm lặng.

Rồi… cô ngất xỉu giữa hội trường.

SỰ THẬT SAU LỚP MẶT NẠ

Khi tỉnh lại, Lan Anh nằm trong phòng riêng.

Minh ngồi bên giường.

“Xin lỗi.” – anh nói khẽ. – “Tôi không định lừa cô. Tôi chỉ muốn biết… khi không có thân phận, cô sẽ đối xử với tôi thế nào.”

Lan Anh cười trong nước mắt.

“Hóa ra… người ngu ngốc từ đầu đến cuối… là tôi.”

Minh nắm tay cô.

“Nhưng cô là người duy nhất… chọn tôi khi tôi chẳng là ai.”

KẾT

Cuộc hôn nhân hợp đồng… trở thành thật.

Nữ tổng tài từng nghĩ mình kiểm soát mọi thứ, cuối cùng lại thua trong một ván cược cảm xúc.

Còn anh xe ôm năm nào…

Chưa từng là xe ôm.

Chỉ là một người đàn ông giàu nhất… chọn yêu theo cách nghèo nhất.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News