×
×

L/y h/ôn vợ sau 7 năm, một lần ghé thăm mẹ vợ cũ, tôi n//gã qu/ỵ khi phát hiện b/í m/ật động trời bà ch/e gi/ấu bấy lâu…

L/y h/ôn vợ sau 7 năm, một lần ghé thăm mẹ vợ cũ, tôi n//gã qu/ỵ khi phát hiện b/í m/ật động trời bà ch/e gi/ấu bấy lâu…

Tôi và Lan từng có một cuộc hôn nhân kéo dài bảy năm. Đó là quãng thời gian có đủ cả tiếng cười lẫn nước mắt. Khi yêu, chúng tôi ngỡ rằng tình cảm sẽ bền vững mãi, nhưng rồi cuộc sống không phải lúc nào cũng đi đúng những gì ta mong đợi. Công việc cuốn tôi đi, khoảng cách dần lớn lên, và sau nhiều lần cố gắng hàn gắn, chúng tôi chọn cách buông tay.

Ngày ly hôn, Lan chỉ khẽ nói:
– Anh đừng áy náy, có lẽ chúng ta không còn chung một nhịp.

Tôi lặng người, nhưng rồi cũng rời đi. Chúng tôi không cãi vã, không trách móc, mà lặng lẽ kết thúc. Tôi vẫn nghĩ rằng, sau này cả hai sẽ có một cuộc sống mới, và biết đâu, một ngày nào đó, tôi có thể mỉm cười gặp lại Lan như những người bạn cũ.

Thế nhưng, mọi thứ lại không như tôi tưởng.

Một năm sau ly hôn, công việc đưa tôi về gần nơi mẹ vợ cũ sinh sống. Nghĩ đến những ngày xưa bà từng thương tôi như con, tôi quyết định ghé thăm. Trong lòng, tôi còn mường tượng cảnh Lan có thể cũng sẽ về nhà mẹ, và biết đâu, chúng tôi sẽ có một cuộc trò chuyện bình thản sau ngần ấy thời gian xa cách.

Tôi đứng trước cổng, lòng hồi hộp lạ lùng. Cánh cửa mở ra, mẹ vợ cũ nhìn tôi, ánh mắt ngỡ ngàng xen lẫn nỗi buồn sâu thẳm. Bà run run gọi:
– Con… về rồi.

Tôi bước vào, ngôi nhà vẫn quen thuộc, chỉ có không khí lặng lẽ khác thường. Trong phòng khách, trên bàn đặt một tấm ảnh Lan, khung viền phủ vải đen. Tôi sững người, tim như ngừng đập.

– Mẹ… đây là…? – Tôi lắp bắp.

Bà Hòa thở dài, giọng nghẹn lại:
– Lan đã rời xa chúng ta gần nửa năm nay rồi.

Tôi chết lặng. Trái đất như sụp đổ dưới chân. Tôi không tin vào tai mình, nhưng ánh mắt đẫm lệ của bà Hòa đã nói lên tất cả.

Tôi ngồi phịch xuống ghế, trí óc trống rỗng. Tại sao không ai báo cho tôi? Tại sao tôi chỉ biết sự thật này muộn đến vậy?

Như đoán được nỗi day dứt trong lòng tôi, bà đặt vào tay tôi một phong thư:
– Nó nhờ mẹ giữ, nếu một ngày con quay về, hãy đọc.

Tôi run rẩy mở ra. Nét chữ quen thuộc hiện lên, từng dòng như dao cứa vào tim.

“Anh à, nếu anh đọc được lá thư này, có lẽ em đã không còn. Em xin lỗi vì đã không nói cho anh biết tình trạng sức khỏe của mình. Em không muốn anh thêm gánh nặng, cũng không muốn anh bị ràng buộc vì em. Em chỉ mong anh sống tốt, tiếp tục ước mơ, và nếu có thể, hãy tha thứ cho em vì đã rời đi trong lặng lẽ. Em chưa từng hết yêu anh, chỉ tiếc là duyên phận mình ngắn ngủi.”

Tôi ôm lá thư vào ngực, nước mắt rơi không ngừng. Cả thế giới như nứt toác ra, để lại tôi trơ trọi giữa nỗi hối hận.

Lan đã ra đi trong âm thầm, mang theo tất cả yêu thương còn dang dở. Còn tôi – người từng chung sống với cô ấy suốt bảy năm – lại chẳng hề hay biết.

Tối hôm đó, tôi thắp cho Lan nén nhang, đứng trước di ảnh cô, lòng quặn thắt:
– Anh đã về, nhưng muộn mất rồi. Nếu còn kiếp sau, anh xin được ở cạnh em, đi hết con đường mà kiếp này ta chưa kịp đi trọn.

Bí mật mà mẹ vợ cũ giữ kín suốt thời gian qua đã khiến tôi nhận ra một điều: đôi khi, thứ ta đánh mất không chỉ là một người, mà là cả một phần trái tim mình. Và có những điều, nếu không biết trân trọng từ sớm, ta sẽ mãi mãi không bao giờ có cơ hội để làm lại.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News