Mình đã hứa sống trọn đời với ông ấy rồi nên mình quyết định không đi bước nữa. Cố chờ để đưa ông ấy về!”
Nếu như đã biết đến nhưng bức thư “gửi từ lòng đất” Thành cổ Quảng Trị của liệt sĩ Lê Văn Huỳnh, có lẽ bạn sẽ biết đến bà.
Bà là Đặng Thị Xơ, vợ liệt sĩ Lê Văn Huỳnh, năm nay đã 75 tuổi.
Năm 1970, bà và ông quen biết rồi đem lòng yêu nhau. Khi ấy, cả ông và bà cũng còn rất trẻ, chỉ mới tuổi đôi mươi. Năm 1972, nhà trường thông báo ông Huỳnh sắp phải lên đường nhập ngũ. Được gia đình động viên, hai ông bà quyết định làm lễ cưới.
Vừa cưới được 3 ngày thì ông Huỳnh phải lên trường. Tết Nguyên đán năm đó, ông được nghỉ về nhà thêm 3 ngày nữa là 6 ngày. Trước khi lên đường vào Nam chiến đấu, ông về nhà thăm vợ được nửa ngày rồi ra đi mãi mãi không trở về. Cộng cả ba lần, hai vợ chồng mới chỉ ở bên nhau vỏn vẹn chưa đầy… 7 ngày!
6 ngày rưỡi vợ chồng ở bên nhau, ông vào Nam, bà ở lại làm hậu phương vững chắc, chờ ông về. Nhưng ai ngờ đâu lần chờ này là, cả đời…
Trên đường vào Nam, ông vẫn thường gửi thư cho bà. Bức thư cuối cùng gia đình nhận được tháng 11/1972. Ông hy sinh vào ngày 2/1/1973, tình cờ lại đúng ngày kỉ niệm tròn một năm ngày cưới.
Bức thư đặc biệt mà nhiều người trong chúng ta đã biết đến, được ông gửi lại gia đình. Trong đó có nhắn với mẹ và người vợ yêu thương.
Nhiều năm sau này, bởi vì lời hứa sống trọn đời với ông nên bà chờ để đưa ông về, không đi bước nữa. Phải mất 29 năm để gia đình đón được liệt sĩ Lê Văn Huỳnh trở về quê hương.