×
×

Mấy tháng gần đây, bố có vẻ l/ạ. Hầu như ngày nào ông cũng gọi: – Con sang nấu cho bố bữa cơm nhé, bố mệt mấy hôm nay…

Mẹ chồng tôi mất sớm, bố chồng vẫn còn khỏe mạnh, minh mẫn nên nhất quyết ở riêng. Ông bảo:
– Bố quen rồi, có mỗi cái nhà này là chỗ gắn bó với mẹ con, đi đâu lại thấy trống trải lắm.
Vợ chồng tôi sống ở nhà riêng cách đó chừng 3 cây số, cũng tiện qua lại chăm sóc.

Mấy tháng gần đây, bố có vẻ lạ. Hầu như ngày nào ông cũng gọi:
– Con sang nấu cho bố bữa cơm nhé, bố mệt mấy hôm nay.
Tôi nghe vậy thì thương, dẫu bận rộn cũng tranh thủ ghé sang. Bố chồng vốn ít nhờ ai, nên tôi nghĩ chắc ông yếu thật.

Nhưng lạ là, lần nào sang tôi cũng thấy ông vẫn nhanh nhẹn, còn kể chuyện tếu táo. Chỉ có điều… ông toàn đòi ăn cháo hàu. Ban đầu tôi nghĩ người già thích ăn nhẹ, lại bổ, nên chẳng nghi ngờ. Hôm nào tôi định đổi món, ông cũng cười bảo:
– Thôi, nấu cháo hàu cho bố đi con, dạo này ăn cái gì khác thấy không ngon.

Tôi cũng chiều.
Nhưng hôm nay thì khác.

Chiều đó, tôi sang nhà như thường lệ, cửa cổng khép hờ. Gọi mãi không thấy ông trả lời. Tôi đoán ông đi loanh quanh đâu đó nên tự vào bếp. Đang vo gạo, bỗng nghe tiếng nước chảy róc rách trong nhà tắm. Tôi định bước ra xem thì nghe tiếng yếu ớt vang lên:
– Con… ơi…

Giọng khàn đục, run rẩy khiến tim tôi thắt lại. Tôi lao thẳng vào.
Cảnh tượng trước mắt khiến tôi sợ chết điếng: bố chồng nằm sõng soài dưới sàn, nước từ vòi sen vẫn xối xuống. Khuôn mặt ông trắng bệch, môi tím tái. Tôi run rẩy vừa gọi vừa kéo ông ra ngoài, tay run đến mức đánh rơi cả điện thoại khi bấm số cấp cứu.

May mà xe đến kịp. Bác sĩ bảo ông bị tụt huyết áp đột ngột, có thể do ngộ độc hải sản tích tụ lâu ngày. Nếu muộn vài phút thôi, có lẽ đã không cứu được.

Tôi bàng hoàng. Cháo hàu… suốt hơn một tháng nay ngày nào ông cũng ăn. Tôi hỏi bác sĩ, họ nói người lớn tuổi, huyết áp thấp mà ăn quá nhiều hàu – vốn có tính hàn, lại dễ nhiễm độc – thì cực kỳ nguy hiểm.

Đêm ấy, nhìn ông nằm trong phòng hồi sức, tôi thấy rùng mình. Không hiểu sao ông cứ khăng khăng muốn ăn đúng món ấy, còn luôn dặn tôi phải tự tay nấu, không mua ngoài.

Sáng hôm sau, khi tỉnh lại, ông nắm lấy tay tôi, khẽ nói:
– Bố xin lỗi… là do bố…

Giọng ông run run, mắt nhắm lại. Tôi cúi xuống nghe, ông thều thào kể:
– Mẹ con mất… bố từng nghĩ không muốn sống nữa. Nhưng mỗi lần thấy con đến, nấu ăn, nói cười… bố lại thấy ấm lòng. Bố không mệt đâu, chỉ muốn có cớ để con sang… Hôm qua bố tự nấu thử cháo, bỏ nhiều rượu gừng cho ấm, ai ngờ…

Nước mắt tôi trào ra. Hóa ra suốt thời gian qua, “bệnh” của ông chỉ là nỗi cô đơn. Còn tai nạn hôm ấy – chỉ là một sự cố giữa sự cô đơn và sự cố gắng tự lo cho bản thân.

Từ hôm đó, dù bận đến đâu, tối nào tôi cũng ghé qua, không phải để nấu cháo hàu, mà chỉ để ngồi nói chuyện dăm ba câu.
Vì tôi biết, điều ông cần không phải thức ăn, mà là một chút hơi ấm của gia đình – thứ mà người già nào cũng khát khao, nhưng ít khi nói ra.

CÂU CHUYỆN HƯ CẤU ĐƯỢC VIẾT BỞI AI

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News