×
×

Nhưng đêm nay, tôi không chỉ là người vợ tận tụy, tôi vừa làm một việc mà chính tôi cũng không dám nghĩ tới

Tôi bước ra khỏi khách sạn, ánh đèn neon hắt lên khuôn mặt mệt mỏi. Đêm Sài Gòn vẫn ồn ào, nhưng trong lòng tôi chỉ có tiếng thở dài. Sếp vừa rời đi, để lại tôi với chiếc váy công sở nhàu nhĩ và một cảm giác trống rỗng. Trong túi xách, điện thoại rung lên. Tôi mở ra, tài khoản ngân hàng nhảy số: 50 triệu. Một con số đủ khiến tim tôi đập mạnh, nhưng không phải vì vui.

Tôi là Linh, 28 tuổi, một nhân viên văn phòng bình thường, nhưng cuộc sống thì chẳng bình thường chút nào. Chồng tôi, Nam, từng là một kỹ sư đầy triển vọng, giờ nằm liệt giường sau một tai nạn xe hơi cách đây hai năm. Mỗi ngày, tôi chăm anh, nấu cháo, thay tã, lau người, như một cái máy không cảm xúc. Nhưng đêm nay, tôi không chỉ là người vợ tận tụy. Tôi vừa làm một việc mà chính tôi cũng không dám nghĩ tới.

Sáng hôm đó, sếp gọi tôi vào phòng riêng. Ông ta, một người đàn ông ngoài 50, giàu có, quyền lực, và luôn nhìn tôi bằng ánh mắt khó tả. “Linh, cô muốn cứu chồng không?” – ông ta hỏi, giọng trầm như muốn đâm xuyên tâm can. Tôi gật đầu, dù biết câu hỏi ấy không đơn giản. Ông ta đưa ra một lời đề nghị: một đêm với ông, đổi lấy 50 triệu để trả viện phí cho Nam. Tôi cười khẩy, nghĩ đó là trò đùa. Nhưng khi ông ta đẩy hợp đồng qua bàn, với con số 50 triệu viết rõ ràng, tôi chết lặng.

Nam cần phẫu thuật. Bác sĩ nói nếu không làm sớm, anh sẽ không qua nổi năm nay. Tiền tiết kiệm đã cạn, gia đình hai bên đều kiệt quệ. Tôi không có lựa chọn. Tôi ký vào tờ giấy, tay run đến mức chữ ký méo mó.

Đêm đó, tại khách sạn, tôi cố gắng không nghĩ gì, chỉ làm theo bản năng. Sếp nhẹ nhàng hơn tôi tưởng, nhưng mỗi cái chạm của ông ta đều như dao cứa vào lòng tự trọng của tôi. Khi mọi thứ kết thúc, ông ta đưa tôi một phong bì, nói: “Cô làm tốt lắm. Chồng cô sẽ cảm ơn cô.” Tôi không đáp, chỉ lặng lẽ rời đi.

Về đến nhà, tôi mở cửa, mùi cháo gạo thơm lừng từ bếp bay ra. Nam vẫn nằm đó, đôi mắt trống rỗng nhìn lên trần nhà. Tôi ngồi xuống, đút từng thìa cháo cho anh. “Hôm nay em tăng ca, mệt lắm,” tôi nói dối, cố giữ giọng bình thản. Anh chỉ gật nhẹ, chẳng hỏi gì thêm. Tôi nhìn anh, người đàn ông tôi từng yêu say đắm, giờ chỉ còn là cái bóng. Tự nhiên, nước mắt tôi rơi, lặng lẽ nhỏ xuống bát cháo.

Điện thoại lại rung. Tôi mở ra, tài khoản ngân hàng nhảy thêm một lần nữa: 100 triệu. Tôi sững sờ. Sếp? Nhưng tại sao? Tôi kiểm tra tin nhắn, chỉ thấy một dòng ngắn gọn: “Cô xứng đáng hơn thế. Đừng nói với ai.” Tim tôi đập thình thịch. Đây là cái bẫy hay sự thương hại? Tôi không biết.

Sáng hôm sau, tôi đến công ty, lòng rối như tơ vò. Sếp không có ở văn phòng. Thư ký nói ông ta đã bay ra nước ngoài sáng sớm. Tôi thở phào, nhưng cảm giác bất an vẫn bám lấy. Đúng lúc đó, điện thoại lại rung. Một tin nhắn từ số lạ: “Cô Linh, cảm ơn cô đã cứu tôi đêm qua. Tôi là Nam, nhưng không phải Nam của cô.”

Tôi chết lặng. Nam? Chồng tôi? Hay một người khác? Tôi gọi lại, nhưng số máy không liên lạc được. Tôi chạy về nhà, nhìn Nam đang nằm trên giường, vẫn bất động. “Anh… anh có biết gì không?” – tôi lắp bắp. Anh nhìn tôi, nở một nụ cười yếu ớt: “Linh, anh biết em đã hy sinh nhiều. Nhưng em có chắc người em gặp đêm qua là sếp không?”

Đầu tôi ong ong. Hóa ra, người trong khách sạn không phải sếp. Nhưng nếu không phải ông ta, thì là ai? Và tại sao số tiền lại được chuyển vào tài khoản tôi? Tôi lục lại tin nhắn, kiểm tra kỹ hợp đồng. Không có chữ ký của sếp, chỉ có một cái tên lạ: “Nguyễn Văn Nam”. Trùng tên chồng tôi.

Đêm đó, tôi không ngủ. Tôi ngồi bên Nam, cố ghép từng mảnh ghép của câu chuyện. Có phải Nam đã biết gì đó? Hay đây là một âm mưu lớn hơn, liên quan đến tai nạn của anh hai năm trước? Điện thoại lại rung. Một tin nhắn nữa: “Đừng tìm tôi. Hãy dùng tiền đó để cứu chồng cô. Hắn không đáng để cô hy sinh thêm nữa.”

Tôi nhìn Nam, rồi nhìn số tiền trong tài khoản. 150 triệu. Tôi biết, câu chuyện này chưa kết thúc. Và có lẽ, người đàn ông nằm bên tôi không đơn giản là một bệnh nhân liệt giường.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News