Tôi bầu tháng thứ 8, bụng nặng trĩu, đi lại còn khó khăn nhưng vẫn gắng gượng đi làm để đỡ lo tiền sinh nở. Trong khi đó, mẹ chồng cả ngày chỉ ngồi trước tivi, hết phim này đến phim khác, cơm nước cũng chẳng buồn động tay.
Hôm ấy, công ty báo tăng ca đến 8 giờ tối. Tôi gọi về dặn:
“Con bầu bí rồi, mẹ nấu giúp con cơm tối nhé, về muộn con mệt lắm.”
Bên kia, mẹ chồng ừ hữ, tưởng đâu đồng ý.
Ai ngờ, khi tôi lê bước về đến nhà, mồ hôi đầm đìa, bụng đau nhói từng cơn, mở cửa ra thì thấy cả nhà—từ mẹ chồng, chồng cho đến em chồng—ngồi chờ chực. Mâm bát còn nguyên, bếp lạnh tanh. Mẹ chồng thản nhiên nói:
“Cô về rồi thì vào nấu cơm đi, cả nhà nhịn từ chiều tới giờ rồi đó.”
Tôi chết lặng, nhìn bụng mình mà nghẹn. “Con bầu tám tháng rồi, sao mọi người không tự nấu?”
Chồng cau có: “Em là dâu, nấu cơm là chuyện bình thường. Dù có bầu cũng không thể bỏ bê gia đình được.”
Tôi vừa run vừa cố nhóm bếp, nước mắt rơi xuống chan vào gạo. Đến khi đang rửa rau, bụng tôi bỗng quặn thắt, đau dữ dội đến mức khụy xuống sàn. Cả nhà mới hốt hoảng, nhưng mẹ chồng vẫn lẩm bẩm:
“Trời ạ, có nấu bữa cơm thôi mà cũng làm quá lên…”
Tiếng tôi hét lên vì đau đớn át cả tiếng tivi còn đang bật dở, và đó là lúc hàng xóm chạy sang—người duy nhất đưa tôi đi viện kịp thời, trong khi chính gia đình chồng vẫn còn ngồi quanh mâm chờ cơm.
Tôi được hàng xóm đưa vào viện cấp cứu trong tình trạng nguy kịch, bác sĩ hét lớn:
“Chuẩn bị phòng mổ gấp, tim thai yếu rồi!”
Tôi nằm trên băng ca, mồ hôi lạnh túa ra, tay cố bấu vào thành giường. Trong đầu chỉ văng vẳng câu nói của chồng: “Có bầu thì cũng không thể bỏ bê việc nấu ăn được.” Nước mắt tôi cứ thế tuôn ra, chẳng biết là vì đau đớn hay tủi hờn.
Đến lúc y tá gọi người nhà ký giấy mổ, thì cả chồng lẫn mẹ chồng mới vội vàng chạy vào. Chồng tôi luống cuống, mặt tái mét, lắp bắp:
“Bác sĩ… vợ tôi… có sao không?”
Bác sĩ gằn giọng:
“Nếu chậm thêm 15 phút nữa thì cả mẹ lẫn con đều khó giữ được. Anh chị có biết người phụ nữ mang bầu tám tháng cần được nghỉ ngơi thế nào không? Sao lại để cô ấy lao lực đến thế?”
Chồng tôi cúi gằm mặt, tay run run ký giấy. Còn mẹ chồng thì vẫn cố cãi:
“Tại nó cứng đầu, không biết sắp xếp… tôi có ép đâu!”
Tôi nghe mà như có lưỡi dao cứa tim. Khi gây mê bắt đầu, tôi chỉ kịp nghĩ: “Nếu lần này mình không qua khỏi, chắc con tôi sẽ không bao giờ có được tình thương từ chính gia đình ruột thịt.”
Tiếng máy móc dồn dập vang lên trong phòng mổ. Ngoài hành lang, chồng tôi ôm đầu ngồi sụp xuống, lần đầu tiên bật khóc. Nhưng có lẽ tất cả đã quá muộn…