×
×

Tôi hỏi con đến lớp cô có nói gì với con không, con tôi chỉ ngây thơ nói cô tốt với con lắm nhưng ngày nào cô cũng…

Con tôi đi học mẫu giáo, mỗi ngày cô giáo đều cho 1 hộp sữa đem về, đã suốt 3 tháng nay tôi luôn thắc mắc tại sao cô giáo lại đối xử tốt với con mình như vậy. Tôi hỏi con đến lớp cô có nói gì với con không, con tôi chỉ ngây thơ nói cô tốt với con lắm nhưng ngày nào cô cũng c/ắ/t một ít móng tay của con👇

Ba tháng nay, ngày nào con gái tôi đi học về cũng mang theo một hộp sữa nhỏ, còn cười tươi nói: — Cô cho con đó mẹ ơi, cô bảo con uống cho cao. Tôi thấy lòng ấm áp lạ thường. Giữa thời buổi người ta coi dạy trẻ như công việc kiếm sống, gặp được một cô giáo tận tâm như thế thật đáng quý. Tôi từng nghĩ, chắc vì con tôi ngoan, lễ phép nên cô thương. Thỉnh thoảng, tôi thấy móng tay con cụt ngủn, nhẵn nhụi.

Con nói cô c/ắ/t cho “cho sạch”, tôi còn cảm động, nghĩ cô chu đáo đến mức ấy sao. Tôi gửi quà, cô nhất định không nhận, chỉ cười hiền: — Trẻ con ngoan là món quà lớn nhất rồi chị ạ. Tôi biết ơn cô vô cùng. Nhưng dần dần, trong lòng tôi nảy sinh ng/hi ng/ờ. Ba tháng liền, mỗi ngày một hộp sữa. Tôi tính sơ cũng gần trăm hộp. Một giáo viên mầm non lương chẳng bao nhiêu, sao có thể làm điều đó mãi được? Vả lại, tại sao cô chỉ đối xử tốt với riêng mình con tôi. Đến cuối năm học, hôm lễ tổng kết, khi con tôi đang chuẩn bị biểu diễn, tôi gi/ả vờ quên nộp tiền quỹ, quay lại lớp để gặp cô. Cửa lớp khép hờ. Tôi định gõ cửa, nhưng vừa lúc nghe thấy tiếng cô nức nở. Tôi khựng lại…..

Tôi nhìn thẳng vào mắt cô giáo — đôi mắt đỏ hoe, tuyệt vọng đến mức khiến tim tôi thắt lại. Tôi cố giữ bình tĩnh:

— Cô nói… con bé… là con của cô? Nhưng ba năm trước cô đâu có…?

Cô giáo siết chặt tay, nước mắt trào ra:

Ba năm trước… con gái em bị mất tích ở công viên.
Giọng cô nghẹn lại:
— Chỉ trong vài phút em quay đi mua chai nước… con bé biến mất. Camera an ninh hỏng. Cảnh sát tìm suốt mấy tháng trời không có kết quả. Gia đình bảo em phải chấp nhận sự thật… rằng con bé đã bị đưa đi nơi khác… rằng không còn hy vọng.
Cô bật khóc:
— Nhưng em không tin! Em chưa bao giờ tin là con em biến mất khỏi thế giới này!

Tôi đứng chết lặng. Ba năm trước… cũng là thời điểm tôi nhận được cuộc gọi từ trạm y tế xã, bảo có một đứa bé bị bỏ lại trước cổng, chỉ mặc mỗi chiếc váy nhỏ. Tôi đã đến nhận nuôi bé ngay hôm đó.

— Nhưng… sao cô lại tin… con bé là con của cô? — tôi hỏi, giọng run run.

Cô giáo mở túi, lấy ra một tấm ảnh cũ: một bé gái, 2 tuổi, tóc ngang vai, lúm đồng tiền bên trái — giống con tôi đến sững sờ. Cô nghẹn ngào:

— Khi bé nhà chị chuyển vào lớp em… em sốc thật sự. Khuôn mặt, nụ cười… cái giọng nói lanh lảnh… y như con gái em lúc nhỏ.
— Em biết mình không được phép nghi ngờ như thế… nên em đã xin móng tay bé… để xét nghiệm ADN.

Tôi buốt lạnh.

— Và kết quả?

Cô giáo lấy ra phong bì run rẩy đưa cho tôi:

Trùng khớp 99,9%.
— Con bé… chính là con gái em đã mất tích ba năm trước.

Tôi cảm giác như đất dưới chân đang sụp xuống.
Tôi đã nuôi nó từ khi biết đi, biết nói.
Nó gọi tôi là mẹ.
Nó ngủ trong vòng tay tôi mỗi tối.

Và giờ… có người nói nó thuộc về họ.

— Vậy… cô định làm gì? — tôi hỏi, giọng nghẹn. — Cô muốn mang con về sao?

Cô giáo lắc đầu, khóc nấc:

Em không muốn cướp con lại.
— Em biết chị đã nuôi con ba năm trời. Em biết bé thương chị thế nào. Em chỉ… muốn được gặp con. Được chăm sóc nó. Được nghe nó gọi một tiếng “cô”… hay “mẹ”… cũng được… chỉ cần nó cho phép.

Tôi chưa kịp nói gì thì cửa lớp bật mở.

Con gái tôi chạy vào, miệng cười tít mắt:

— Cô ơi! Mẹ tìm con hả?
Rồi bé lao tới ôm lấy chân cô giáo — điều tôi chưa từng để ý.

Cô giáo khuỵu xuống, ôm chặt lấy bé, run bần bật:

— Con… con ơi…

Tôi đứng đó — nước mắt trào ra — không biết mình đang mất con, hay đang sắp có một người mẹ khác bước vào cuộc sống của con bé.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News