×
×

Sinh con xong bị hỏi bố đứa bé đâu? Tôi vừa mở miệng đã nói anh ấy ch///ết rồi. Bác sĩ nam nhìn tôi chằm chằm một lúc, rồi gỡ khẩu trang ra: Thế tôi là m//a à?

Sinh con xong bị hỏi bố đứa bé đâu? Tôi vừa mở miệng đã nói anh ấy ch///ết rồi. Bác sĩ nam nhìn tôi chằm chằm một lúc, rồi gỡ khẩu trang ra: Thế tôi là m//a à?

Khi tiếng khóc đầu tiên của con vang lên trong phòng sinh, tôi bật khóc theo. Không phải vì đau, mà vì cuối cùng tôi cũng đã vượt qua được thời khắc mà tôi từng nghĩ mình không thể sống sót.

Đứa bé được đặt lên ngực tôi, nhỏ xíu, đỏ hỏn, ướt đẫm. Tôi run rẩy đưa tay chạm vào lưng con, cảm giác ấm nóng ấy khiến tim tôi thắt lại.

Con đã đến rồi…

Giây phút đó, tôi tin rằng mình đủ mạnh để đối mặt với mọi câu hỏi tiếp theo.

Nhưng tôi đã lầm.

Câu Hỏi Tưởng Chừng Vô Hại

Sau khi tôi được chuyển sang phòng hồi sức, một nữ bác sĩ trung niên bước tới, cầm hồ sơ bệnh án.

“Chúc mừng em nhé, mẹ tròn con vuông.”
Bà mỉm cười rồi hỏi tiếp, giọng rất tự nhiên:
“Thế bố cháu đâu rồi em? Gọi vào ký giấy khai sinh.”

Tôi chết lặng.

Câu hỏi ấy… cuối cùng cũng đến.

Tôi nhìn lên trần nhà, cố nuốt nước bọt. Trong đầu tôi thoáng hiện lên hàng trăm hình ảnh — những kỷ niệm cũ, những đêm khóc thầm, những lần tôi tự hỏi liệu mình có đang sai khi giữ đứa bé này lại.

Tôi khẽ mở miệng.

“Anh ấy…”
Tôi hít sâu.
“Anh ấy chết rồi.”

Không khí trong phòng như đông cứng lại.

Nữ bác sĩ khựng tay, nhìn tôi một lúc, ánh mắt pha lẫn ngạc nhiên và thương cảm.

“Chia buồn với em…” — bà nói nhỏ.

Tôi nhắm mắt lại.

Tôi nghĩ mọi chuyện sẽ dừng ở đó.

Nhưng đúng lúc ấy, một bác sĩ nam đang đứng ở cuối phòng bỗng dừng hẳn động tác.

Ánh Nhìn Khiến Tôi Lạnh Sống Lưng

Anh ta cao, mặc áo blouse trắng, khẩu trang che gần nửa khuôn mặt. Từ nãy đến giờ anh không nói gì, chỉ chăm chú xem các chỉ số máy móc.

Nhưng khi tôi nói câu “anh ấy chết rồi”, tôi cảm nhận rõ ràng… anh đang nhìn tôi.

Không phải kiểu nhìn vô tình.

Mà là nhìn chằm chằm.

Tôi mở mắt ra.

Ánh mắt ấy khiến tim tôi đập mạnh đến mức đau tức ngực. Có gì đó rất quen… nhưng tôi không dám tin.

Anh tiến lại gần giường bệnh.

Không nói gì.

Không hỏi gì.

Chỉ đứng đó, nhìn tôi như muốn xuyên thấu mọi lớp phòng vệ.

Rồi, chậm rãi, anh đưa tay lên gỡ khẩu trang.

Tôi đông cứng.

Khuôn mặt ấy…
Không thể nào…

Anh khẽ nhếch môi, giọng trầm thấp nhưng rõ ràng:

“Thế… tôi là ma à?”

Người Đã “Chết” Trước Mặt Tôi

Mọi âm thanh trong phòng biến mất.

Tôi nhìn anh, không chớp mắt. Tim tôi đập loạn xạ. Cổ họng khô khốc, không phát ra được một tiếng nào.

Khuôn mặt ấy.

Đôi mắt ấy.

Vết sẹo mờ nơi lông mày trái.

Nguyễn Hoàng Nam.

Người đàn ông mà tôi từng yêu bằng cả sinh mệnh.
Người đàn ông mà tôi đã tận tay đưa vào danh sách… đã chết.

Tôi bật ngồi dậy theo bản năng, kéo dây truyền nước kêu loảng xoảng.

“Anh…” — giọng tôi vỡ vụn — “Sao… sao anh lại ở đây?”

Nam không trả lời ngay.

Anh quay sang nữ bác sĩ trung niên, nói ngắn gọn:

“Bác cho em vài phút được không? Chuyện riêng.”

Bà bác sĩ sững người, nhưng vẫn gật đầu rồi ra ngoài, kéo rèm lại.

Trong căn phòng chỉ còn tôi, Nam… và đứa con vừa mới chào đời.

Ba Năm Trước — Khi Tôi Nghĩ Anh Đã Chết

Ba năm trước, tôi và Nam yêu nhau trong lặng lẽ.

Anh là bác sĩ ngoại khoa giỏi, tương lai rộng mở. Còn tôi chỉ là một cô gái tỉnh lẻ, làm điều dưỡng thực tập. Chúng tôi yêu nhau, nhưng mối quan hệ ấy bị gia đình anh phản đối kịch liệt.

“Cô ta không xứng với con.”
“Một điều dưỡng quèn thì giúp ích được gì?”

Ngày tôi phát hiện mình mang thai, cũng là ngày Nam mất tích.

Không một cuộc gọi.
Không một tin nhắn.
Không một lời giải thích.

Một tuần sau, tôi nhận được cuộc gọi từ bệnh viện cũ của anh.

“Bác sĩ Nam gặp tai nạn trên đường công tác… không qua khỏi.”

Tôi ngã quỵ ngay giữa hành lang.

Không có thi thể nguyên vẹn.
Chỉ một chiếc nhẫn anh thường đeo.

Tôi tin.

Bởi vì tôi muốn tin.

Sự Thật Phía Sau Cái Chết Giả

“Anh không chết.” — Nam nói khẽ, kéo ghế ngồi xuống cạnh giường tôi — “Nhưng nếu anh không ‘chết’ lúc đó, thì cả em và con… đều không an toàn.”

Tôi lắc đầu liên tục.

“Anh biến mất ba năm… Anh biết em đã sống thế nào không?”

Nước mắt tôi trào ra.

Nam cúi đầu.

Anh kể.

Ba năm trước, anh phát hiện ra một đường dây mua bán nội tạng liên quan đến chính bệnh viện nơi anh công tác. Anh báo cáo, nhưng không ngờ rằng những người đứng sau lại là cổ đông lớn.

Tai nạn hôm đó là thật.

Nhưng anh được một người bạn giúp đỡ, sắp xếp giả chết để bảo toàn mạng sống.

“Anh không dám liên lạc với em.” — giọng anh run run — “Anh sợ họ dùng em để uy hiếp anh.”

Tôi bật cười trong nước mắt.

“Vậy anh có biết… em đã sinh con một mình không?”

Nam nhìn xuống đứa bé.

Đôi tay anh run lên.

“Con…” — anh thì thầm — “Là con của anh sao?”

Tôi gật đầu.

Khoảnh Khắc Anh Làm Cha

Nam đưa tay chạm nhẹ vào má con.

Đứa bé khẽ cựa mình, bàn tay nhỏ xíu vô thức nắm lấy ngón tay anh.

Nam bật khóc.

Một bác sĩ từng cứu bao sinh mạng… giờ đây khóc như một đứa trẻ.

“Xin lỗi…” — anh nghẹn ngào — “Xin lỗi vì đã để hai mẹ con em chịu khổ.”

Tôi quay mặt đi.

“Tôi không cần anh xin lỗi.”
“Chỉ cần anh nói thật… nếu hôm nay anh không xuất hiện ở đây, anh định tiếp tục ‘chết’ bao lâu nữa?”

Nam im lặng rất lâu.

“Cho đến khi mọi thứ kết thúc.”
“Nhưng anh không ngờ… lại là chính anh đỡ đẻ cho em.”

Tôi sững người.

Anh là người đã trực ca mổ cấp cứu hôm nay.

Số phận… thật tàn nhẫn, cũng thật trớ trêu.

Cái Kết Không Ai Ngờ

Vụ án bị phanh phui sáu tháng sau đó.

Nam được minh oan.
Những kẻ đứng sau bị bắt.

Ngày Nam chính thức “sống lại” trước pháp luật, anh đứng trước bệnh viện, nắm tay tôi và con.

Lần này, không còn khẩu trang.

Không còn giả chết.

Chỉ còn một gia đình nhỏ, đứng giữa ánh nắng thật.

Sau này, mỗi khi ai hỏi tôi:

“Bố đứa bé đâu rồi?”

Tôi mỉm cười.

“Anh ấy từng chết rồi.”
“Nhưng may mắn… anh ấy đã sống lại kịp để làm bố con tôi.”

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News