Bình Minh là một ngôi làng nhỏ nằm nép mình bên dòng sông Yên tĩnh, nơi những cánh đồng lúa trải dài bất tận, và tiếng chim hót mỗi sáng sớm như một bản nhạc đồng quê. Trong căn nhà mái ngói đơn sơ, bé An – cô bé tám tuổi với đôi mắt trong veo và nụ cười rạng rỡ – sống cùng bố mẹ. Bố An, anh Tâm, làm công nhân xây dựng ở tỉnh lẻ, còn mẹ, chị Lan, làm việc tại một nhà máy có thể gần đó. Cuộc sống của họ không dư dả, nhưng luôn đầy tiếng cười và tình yêu thương.
Mỗi sáng, An thường chạy qua nhà cô Hai – người cô họ xa của mẹ – để được nhìn nom khi bố mẹ đi làm. Nhà cô Hải nằm ngay rìa, chỉ cách một hàng rào tre. Cô Hai hiền lành, sống cùng cậu con trai lớn tên Nam, mười tám tuổi, và cô con gái nhỏ tên Thảo, bằng tuổi An. Nam là một chàng trai ít nói, đánh mặt góc nhưng viền ánh mắt tránh né mọi người. Cậu thường ở trong phòng, lạ khi nói chuyện với An hay Thảo. Nhưng An không để tâm, vì cô bé bận rộn chơi đùa với Thảo, từ việc nhảy dây, hái hoa, đến nghe cô Hai kể những câu chuyện cổ tích dưới bóng cây xoài.
Những ngày trôi qua qua chủ đề. An thích nhất là những đêm trăng rằm, khi cả làng tụ tập bên bờ biển ao lớn để thả đèn hoa sen. Ánh trăng bạc chiếu xuống mặt nước, phản chiếu những chiếc đèn pin lấp lánh như những ngôi sao lạc. An và Thảo thường nắm tay nhau, hát những bài đồng dao, trong khi Nam đứng xa xa, bóng đứng Yên hòa vào bóng tối.
Một ngày, Một hành vi lạ được nhận dạng rõ ràng hơn thường gặp. Cậu ta trở nên nên đuổi, thường xuyên lẩm bẩm một mình và đôi lúc nhìn An với ánh mắt khó hiểu. Thảo bảo rằng anh trai mình đang gặp rắc rối ở trường, có thể là áp lực từ việc thi cử hay chuyện bạn bè. An gật gù, nhưng trong lòng cô bé bắt đầu cảm thấy một nỗi buồn bất an mơ hồ.
Một buổi chiều, khi An và Thảo chơi nhảy dây ngoài sân, Nam bất ngờ xuất hiện. Cậu cầm một con dao nhỏ, nói rằng đang sửa đồ chơi cho Thảo. Nhưng ánh mắt cậu ta lại hướng về An, lạnh và sắc bén. An rùng mình, cảm giác như có một luồng gió lạnh thổi qua. “Anh Nam, anh làm gì thế?” An hỏi, chạy giọng. Nam không trả lời, chỉ quay đi, bước chân nặng nề.
Tối hôm đó, An kể cho mẹ nghe về cảm giác Bất an của mình. Mẹ xoa đầu cô bé, cười nhẹ: “Con đừng lo, anh Nam chỉ mệt thôi. Mai mẹ sẽ nói chuyện với cô Hai.” Nhưng sáng hôm sau, bố mẹ An lại thở vã đi làm từ sớm, và cô bé tiếp tục được gửi sang nhà cô Hải.
Đêm rằm tháng Bảy, cả làng tụ tập bên bờ biển để thảnh thơi. An và Thảo hào hứng chuẩn bị những chiếc đèn hoa sen tự làm. Nam cũng có mặt, nhưng cậu đứng một mình ở góc xa, đôi mắt nhìn chớp vào mặt nước. An cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, như thể có điều gì đó sắp xảy ra.
Khi mọi người bắt đầu hào hứng, An chạy theo Thảo ra bờ ao. Trong lúc say mê nhìn những chiếc đèn lồng trôi, An không để ý rằng Nam đã tĩnh lặng đi theo. Đến một góc khuất, nơi ánh trăng bị tán cây che khuất, Nam bất ngờ đón lấy tay An, kéo cô bé vào bụi cây. “Đừng la!” cậu thì thào, giọng chạy mảnh nhưng chật chội. Một cuộc khởi loạn, cố gắng phân vùng, nhưng Nam mạnh hơn rất nhiều.
Những điều xảy ra sau đó như một cơn mộng mộng. Nam, trong cơn rối loạn tâm trí, đã ra tay với An. Cậu ta khởi động khi nhận được hành động của mình, nhanh chóng ẩn giấu cô bé trong một bao tải cũ, rồi lén lút ném xuống ao, nơi nước sâu và tối tối. Đêm đó, khi mọi người nhận ra An mất tích, cả làng nháo nhà tìm kiếm. Nhưng không ai nghĩ đến việc kiểm tra dưới đáy ao.
Ngày qua ngày, sự mất tích của An trở thành nỗi đau không lời của cả làng. Bố mẹ An gần như suy trầm, mẹ Lan cạn nước mắt, còn anh tâm bỏ việc để tìm kiếm con gái. Cô Hải cố gắng an ủi, nhưng chính bà cũng cảm thấy có điều gì không ổn. Thảo trở về nên tĩnh lặng, không còn cười đùa như trước. Riêng Nam, cô ta ngày càng sâu kín, thường xuyên đứng một mình bên bờ ao, ánh mắt đờ đẫn.
Một tháng sau, một trận mưa lớn làm mực nước ao dâng cao, và một bao tải cũ nung lên mặt nước. Một dân làng phát hiện ra và khi mở bao tải, cả làng bàng hoàng trước thi thể bé An. Cảnh báo được gọi đến, và cuộc điều tra bắt đầu. Dấu vết trên bao tải dẫn họ đến nhà cô Hai, nơi họ tìm thấy một con dao nhỏ Gmail máu khô – con dao mà Nam từng cầm.
Nam đã được xác minh. Cấm đầu, bạn phản ta xung quanh co, nhưng dưới áp lực, suy sụp và thừa tất cả. Hóa ra, Nam đã bị rối loạn tâm thần từ lâu, một bí mật mà cô Hai cố giấu vì sợ ảnh hưởng đến tương lai của con trai. Cậu ta không kiểm soát được hành vi của định mệnh trong đêm, và bản thân mình đã có ân hận đã kiệt sức mỗi ngày kể từ đó.
Nhưng câu chuyện không dừng lại ở đó. Trong quá trình điều tra, cảnh sát phát hiện một chi tiết kinh hoàng: Nam không hành động một mình. Thảo, cô bé tưởng chừng thơ mộng, hóa ra đã biết về hành động của anh trai. Không như vậy, chính Thảo đã giúp Nam giấu bao tải xuống dưới ao, vì cô bé sợ anh trai mình bị bắt. Thảo, với tình yêu thương mù quáng dành cho anh, đã trở thành đồng phạm mà không ai ngờ tới.
Sự thật này giống như một cú đấm vào trái tim của Bố Mẹ An. Họ không chỉ mất con gái mà còn phát hiện ra rằng cô bé mà An từng coi là bạn thân gợi ý phần che giấu tội ác. Cô Hải, khi biết sự thật, ngã trầm. Bà không thể tin rằng cả hai đứa con của mình đều liên quan đến bi kịch này.
Phiên bản xây dựng trong sự im lặng nặng nề của cả làng. Nam bị kết án, còn Thảo, vì còn nhỏ, được đưa vào trại cải tạo. Cô Hai rời làng, không chịu nổi ánh mắt của mọi người. Bố mẹ An, dù đau đớn, quyết định ở lại ngôi nhà cũ, nơi lưu giữ những kỷ niệm về con gái. Mỗi đêm rằm, mẹ Lan lại ra bờ ao, thảnh thơi một nụ đèn hoa sen, thì thầm: “An ơi, về với mẹ.”
Câu chuyện về bé An trở thành một vết săn không bao giờ lành trong lòng làng Bình Minh. Dưới ánh trăng rằm, mặt ao vẫn lấp lánh, nhưng không ai còn tráng đèn nữa. Họ sợ rằng, dưới đáy ao, kiểu dáng của An vẫn đang chờ đợi một lời xin lỗi mãi mãi không đến.