×
×

Sau 3 tháng, bác sĩ cho xuất viện. Trước lúc về, bà gọi tôi lại, run run đưa một bọc túi nilon đen buộc kín, rồi thì thầm bảo…

Tôi là con dâu thứ, sống cùng mẹ chồng từ sau khi chị dâu bỏ đi định cư. Đầu năm, mẹ chồng tôi đột quỵ nhẹ, phải nằm viện điều trị lâu dài, nên tôi gác lại công việc để ở bên chăm sóc từng bữa ăn, giấc ngủ, cả chuyện vệ sinh cá nhân.
Chồng tôi cảm động, bà con ai cũng khen. Nhưng riêng mẹ chồng — sáng nào tỉnh dậy cũng gọi tên chị dâu đầu tiên.
Có khi bà thều thào: “Mẹ nhớ cái cách nó xoa chân cho mẹ lắm…”, hoặc lẫn lộn gọi tôi là giúp việc. Tôi cười trừ, nhẫn nhịn cho tròn đạo làm dâu.

Sau 3 tháng, bác sĩ cho xuất viện. Trước lúc về, bà gọi tôi lại, run run đưa một bọc túi nilon đen buộc kín, bảo:

“Của con đấy… phần thưởng xứng đáng.”

Tôi hí hửng. Cả nhà ai cũng nghĩ chắc bà để dành vàng, hoặc ít nhất cũng vài cuốn sổ tiết kiệm. Tôi mở ra ngay giữa phòng khách, và rồi…

Bên trong là… một xấp dày hóa đơn viện phí, tiền thuốc nhập khẩu, dịch vụ y tá riêng — TẤT CẢ ĐỀU ĐỨNG TÊN TÔI LÀ NGƯỜI CAM KẾT CHI TRẢ.
Tôi chết đứng.

Bà thản nhiên rót trà, giọng đều đều:

“Lúc nhập viện, chị dâu con gửi mẹ bản photo chứng minh thư của con với giấy xác nhận làm thủ tục tài chính. Mẹ không có bảo hiểm, nên bệnh viện đưa hết vào tên con. Giờ khỏe rồi, thì mẹ tính lại đầy đủ.”

Cả nhà tái mặt. Tổng cộng hơn 700 triệu đồng, có đủ chữ ký… là của tôi.
Tôi hoảng hốt quay sang chồng:

“Em chưa ký gì cả, giấy này ở đâu ra?!”

Chồng tôi ngớ người, nhưng mẹ chồng lại nói tiếp:

“Chị dâu con gửi về từ Úc đấy. Nó biết mẹ nằm viện lâu không trả nổi nên đã lén thay con ký giấy. Giờ thì… nó bảo con phải trả. Mẹ không dính dáng.”


Vài hôm sau, chị dâu gọi về, giọng nhẹ nhàng:

“Em lo được thì cứ trả. Không thì bán căn nhà mẹ ở hiện tại là đủ. Anh cả đứng tên rồi. Mẹ cũng đồng ý rồi đó.”

Tôi suýt ngất.

3 tháng chăm bà, đổi lại là một cú “gắp lửa bỏ tay người” giữa mẹ chồng và chị dâu — như một cú trả đũa hoàn hảo cho việc tôi từng “cướp suất dâu trưởng”.

Còn chồng tôi, khi nhìn kỹ tờ giấy ký nhận kia… chỉ biết im lặng, bởi nét chữ là giả — nhưng dấu vân tay… lại đúng là của tôi.
Tôi đã bị “lừa ký” trong một lần y tá đưa lộn hồ sơ bảo “xác nhận thuốc”, lúc tôi vừa dỗ mẹ ngủ xong…

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News