Ngày cưới, cả họ nhà trai nườm nượp kéo đến. Giữa tiếng pháo điện rộn ràng, mẹ chồng đeo vào tay Linh – cô dâu mới – mấy chiếc vòng vàng sáng loáng, còn giọng bà oang oang trước đám đông:
“Con dâu nhà tôi phải khác, mẹ chồng cho hẳn mười cây vàng làm của hồi môn!”
Tiếng xì xào vang khắp sân, ai cũng trầm trồ:
– Nhà chồng con Linh giàu có thế, sướng nhé!
Linh đỏ mặt, hạnh phúc đến nghẹn lời. Trong đầu cô vẽ ra cuộc sống nhung lụa, nghĩ thầm mình lấy chồng đúng “cửa nhà giàu”.
Nhưng chỉ sau đêm tân hôn, mọi thứ bắt đầu lệch đi.
Sáng sớm, mẹ chồng gọi Linh xuống bếp, cười hiền hòa:
– Con ạ, vàng bạc để ngoài không an tâm đâu, đưa mẹ giữ hộ cho chắc. Nhà mình bao đời đều vậy.
Linh chần chừ một chút rồi gỡ từng vòng, từng kiềng trao cho bà, nghĩ bụng: “Mẹ chồng tin tưởng thế, chắc chẳng sao.”
Ngày qua ngày, Linh bắt đầu thấy bất ổn. Cả gia đình chồng chỉ ăn uống đạm bạc, quần áo cũ kỹ, ngôi nhà cấp bốn xập xệ. Cô khẽ hỏi chồng:
– Anh ơi, mẹ cho em nhiều vàng vậy, sao nhà mình chẳng tu sửa gì?
Chồng ậm ừ:
– Em cứ nghe lời mẹ, đừng hỏi nhiều.
Rồi một buổi chiều, Linh lén nghe được cuộc trò chuyện trong phòng mẹ chồng:
– Bà làm thế, con dâu nó nghi ngờ đấy! – giọng cô em chồng thì thào.
– Kệ nó! Mười cây vàng là món “cá” cuối cùng để cứu mảnh đất ông bà để lại. Mình chỉ cần nó đứng tên vay ngân hàng là xong.
Linh chết lặng. Hóa ra số vàng kia chỉ là “mồi nhử”.
Đêm hôm đó, mẹ chồng mang giấy tờ đến, nhẹ nhàng bảo:
– Con ký hộ mẹ cái này nhé, để chuyển tạm quyền sử dụng đất sang tên con, dễ vay vốn hơn.
Linh run rẩy, mọi mảnh ghép ghép lại thành bức tranh hoàn chỉnh – cô đã sa vào chiếc bẫy hoàn hảo.
Nếu ký, cô chính thức gánh món nợ khổng lồ. Nhưng nếu không, liệu cuộc hôn nhân vừa mới bắt đầu có biến thành chiến trường?
Cô cắn chặt môi, mùi vàng ngày cưới như còn vương trong tay, nhưng giờ chỉ thấy mùi cay đắng len lỏi đến tận tim…
Linh ngồi trước bàn gỗ, tờ giấy vay vốn trải ra trước mặt. Mực đỏ chói lòa nơi ô “chữ ký” như đang gọi tên cô.
Mẹ chồng ngồi đối diện, khuôn mặt vẫn hiền từ nhưng ánh mắt lại sắc lẹm:
– Con là con dâu trong nhà, chuyện giúp cha mẹ vay vốn là hiển nhiên. Sau này mình làm ăn có lời, đất đai sang tên lại cho con.
Linh siết chặt mép váy, tay lạnh ngắt. Chồng cô thì im lặng, cúi gằm mặt như một kẻ đồng lõa.
– Mẹ… sao mẹ không đứng tên? – Linh đánh bạo hỏi.
Mẹ chồng thoáng sững lại rồi cười nhạt:
– Mẹ có tuổi rồi, ngân hàng không duyệt. Con trẻ, con đứng tên là tốt nhất.
Tiếng đồng hồ tích tắc trong căn nhà tĩnh lặng khiến Linh thấy tim mình như bị bóp nghẹt. Cô nhớ lại đêm cưới, những chiếc vòng vàng mẹ chồng đeo cho trước mặt họ hàng, nhớ ánh mắt hãnh diện của bà khi khoe “mười cây vàng”…
Cô bỗng chợt hiểu – tất cả chỉ là một màn kịch.
– Con xin lỗi, nhưng con không ký. – Giọng Linh run run nhưng kiên quyết.
Không khí nặng trĩu. Mẹ chồng đột ngột đập bàn, giọng bà chát chúa:
– Cô tưởng cô lấy chồng về đây để ngồi hưởng sung sướng à? Nhà này cho cô vàng, cho cô danh phận, giờ cô dám trở mặt?!
Chồng Linh rụt rè kéo tay cô:
– Em ký đi, cho yên chuyện.
Linh quay sang nhìn anh, nỗi thất vọng xé nát lòng.
Cô đứng bật dậy, nước mắt lăn dài:
– Mười cây vàng mẹ đeo cho con hôm cưới… giờ đang ở đâu?
Căn phòng bỗng im phăng phắc. Mẹ chồng cứng họng vài giây, rồi quát lớn:
– Vàng là vàng của nhà này! Cô về đây thì của cô cũng là của mẹ!
Câu nói như một nhát dao chém xuống.
Linh nhìn chồng lần cuối – anh vẫn cúi đầu, không nói một lời. Cô cười nhạt, một nụ cười lẫn nước mắt:
– Vậy thì… mẹ giữ vàng, giữ luôn con trai mẹ. Con trả lại hết.
Cô quay lưng bước đi, bỏ mặc tờ giấy vay vốn còn nằm lăn lóc trên bàn.
Tiếng dép lê của mẹ chồng lạch bạch đuổi theo, tiếng chồng gọi thất thanh, nhưng Linh đã bước ra khỏi cổng, thoát khỏi cái bẫy vàng bạc ngọt ngào nhưng độc địa.
Chỉ còn lại sau lưng, là tiếng gió thổi qua sân, cuốn theo những lời hứa hẹn ngày cưới – nhẹ như tro tàn.