×
×

Nhà ông Tâm làm nước mắm to nhất nhì làng Đông. Cả làng sống nhờ nghề, nhưng riêng nhà ông thì chum mắm xếp kín từ sân ra tận bờ ao

Nhà ông Tâm làm nước mắm to nhất nhì làng Đông. Cả làng sống nhờ nghề, nhưng riêng nhà ông thì chum mắm xếp kín từ sân ra tận bờ ao, mùi mắm nồng đến mức đi ngang cũng thấy vị mặn nơi đầu lưỡi.

Người ta vẫn bảo:
“Nhà ông Tâm giàu nhờ mắm, nhưng cũng ác nhờ mắm.”

Ông ép giá muối, ép công thợ, ai không chịu thì ông cắt nguồn mắm sống. Cả làng tức nhưng không dám nói.

Đêm qua, một trận mưa trái mùa đổ xuống. Mưa không to, nhưng kéo dài dai dẳng đến sáng. Nửa đêm, nước từ con mương sau làng dâng lên lạ thường, tràn qua bờ, nuốt trọn khu chum mắm nhà ông Tâm.

Sáng ra, cả làng chạy đến thì cảnh tượng như sau bão:
👉 Muối tan trắng cả sân
👉 Hàng vạn lít mắm đổ sền sệt ra mương
👉 Chum vỡ, chum nghiêng, chum bị lật úp

Ông Tâm đứng giữa sân, mặt tái mét, tay run như sốt rét. Bao nhiêu vốn liếng, cả đời chắt chiu coi như đổ xuống sông.

Nhưng điều khiến cả làng chết lặng lại đến sau đó.

Khi nước rút dần, người ta bắt đầu dựng lại những chum còn sót. Một thanh niên cúi xuống đáy chum đầu tiên thì thét lên thất thanh.

Dưới lớp mắm đen quánh, lộ ra một bàn tay người.

Không phải xương cá.
Không phải gỗ mục.

bàn tay người thật, ngón cong queo, da đã sạm lại vì ngâm mặn lâu ngày.

Cả làng náo loạn.

Người ta kiểm tra chum thứ hai.
Rồi chum thứ ba.

👉 Chum nào cũng có.
👉 Có cái là xương chân.
👉 Có cái là mảnh sọ.
👉 Có cái còn nguyên… một bộ khung người co quắp.

Mùi mắm bỗng nhiên không còn mặn, mà tanh nồng đến buồn nôn.

Ông Tâm lúc này đổ sụp xuống đất, miệng lắp bắp không thành tiếng. Vợ ông ngồi bệt, ôm đầu tru tréo, còn thằng con trai thì bỏ chạy khỏi làng ngay trong buổi sáng.

Công an về. Cả làng mới ghép lại những mảnh ký ức cũ.

Những người làm thuê mất tích sau khi cãi nhau với ông Tâm.
Những kẻ nợ tiền muối, nợ công, rồi “bỏ làng đi biệt”.
Những lần ông bảo:
“Người không còn, mắm vẫn phải chín.”

Hóa ra, nước mắm nhà ông Tâm mặn đến thế, không chỉ vì muối…
…mà vì được ủ bằng mạng người.

Đêm đó, làng Đông không nhà nào dám ăn mắm.
Còn chum mắm nhà ông Tâm, người ta bảo có đổ cạn bao nhiêu lần, mùi tanh ấy cũng không bao giờ hết.

👉 Có những thứ tưởng là “lộc trời”,
👉 nhưng thực chất là nghiệp ngấm vào từng giọt.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News