Năm thứ năm làm dâu trưởng, cứ đến ngày giỗ cụ, Mai lại thấy lòng mình nặng trĩu. Căn nhà gỗ ba gian cổ kính của gia đình chồng luôn nghi ngút khói hương, nhưng đằng sau sự trang nghiêm ấy là một “thế vận hội” không hồi kết.
Lần giỗ này, “biến động” đếna từ một thay đổi nhỏ nhưng có sức nặng: bà nội chồng, người luôn nắm giữ “quyền lực” tuyệt đối trong bếp, vừa ốm nặng. Mọi trọng trách, từ đi chợ, lên thực đơn, đến việc nấu nướng cho mười mấy mâm cỗ, đều dồn lên vai Mai và mẹ chồng.
🔥 Gió Lửa Bếp Núm
Sáng sớm, Mai đã quần quật. Mẹ chồng, bà Lụa, vốn nổi tiếng khó tính, nay lại càng thêm căng thẳng. Bà liên tục thở dài, chỉ trích cách Mai thái thịt, nêm canh.
“Thái miếng to thế này sao cụ ăn được? Mẹ đã bảo bao nhiêu lần rồi!”
“Cái món canh măng này, sao lại nhạt thế? Con dâu nấu không có tâm gì cả.”
Mai nuốt nước mắt. Cô đã cố gắng hết sức, nhưng dường như trong mắt mẹ chồng, cô mãi mãi không thể bằng bà Lụa.
Đến khi sắp cỗ, đỉnh điểm xảy ra. Cô út, em chồng Mai, vừa du học về, nhìn mâm cỗ Mai vừa bày xong, nhíu mày:
“Chị dâu ơi, sao mâm cỗ thiếu tinh tế thế? Món nem rán bị sẫm màu rồi. Mà sao không đặt cỗ cho nhanh, mẹ và chị cực khổ làm gì?”
Mẹ chồng Mai, vốn đang mệt mỏi, nghe con gái cưng nói vậy thì bực tức lên tiếng: “Mày thấy chưa? Con dâu lười nhác, cứ muốn đặt cỗ cho xong chuyện, làm sao mà có cái tâm của dâu trưởng! Giỗ chạp là phải tự tay làm mới là lòng thành!”
Mai đứng chôn chân giữa gian bếp. Sự sỉ vả công khai này như giọt nước tràn ly. Chồng cô, anh Tùng, dù thương vợ nhưng chỉ biết đứng im lặng ở góc nhà, né tránh ánh mắt cô.
⚡️ Lời Tuyên Bố Bất Ngờ
Đến trưa, khi khách khứa tề tựu đông đủ, Mai bưng ra mâm cỗ cuối cùng, đặt ngay ngắn trên bàn thờ. Cô chắp tay vái cụ, rồi hít một hơi sâu, cất giọng nói rõ ràng, vang vọng cả căn nhà:
“Con xin phép các cụ, các ông bà, cô chú… Con có chuyện muốn thưa. Giỗ chạp là lòng thành, con biết. Nhưng lòng thành không có nghĩa là sự hy sinh đơn độc.”
Cả nhà im phăng phắc. Mẹ chồng Mai tái mặt.
“Năm năm qua con làm dâu trưởng, con đã cố gắng chu toàn mọi việc, từ sáng sớm đến tận khuya. Con mong một điều, đó là sự sẻ chia, dù chỉ là một lời động viên. Nhưng dường như trong gia đình mình, trách nhiệm này chỉ dồn lên vai con. Con cũng có công việc, con cũng có con nhỏ.”
Mai nhìn thẳng vào mẹ chồng và các cô chú: “Từ giỗ sau, con xin phép được thay đổi cách làm giỗ. Con sẽ chỉ làm một mâm cỗ cúng gia tiên. Còn lại, con xin phép được đặt cỗ hoặc chia tiền để mọi người cùng chung tay. Giỗ chạp là ngày con cháu sum họp, không phải là ngày để dâu trưởng kiệt sức.”
💫 Kết Thúc Mới
Không khí căng như dây đàn. Mẹ chồng Mai định quát lên, nhưng cô út – người vừa chê bai mâm cỗ – lại bất ngờ lên tiếng: “Mẹ ơi, con thấy chị dâu nói đúng. Thời buổi này rồi, không thể để một mình chị Mai gánh vác mãi được. Con ủng hộ chị. Sức khỏe của mẹ cũng quan trọng hơn là việc phải đứng bếp cả ngày.”
Những người cô, người chú khác cũng bắt đầu xầm xì, rồi vài người lên tiếng đồng tình. Họ đã thấy sự vất vả của Mai, thấy cả sự mệt mỏi của bà Lụa.
Bà Lụa im lặng hồi lâu, khuôn mặt bà đầy vẻ ngỡ ngàng. Cuối cùng, bà thở hắt ra, chậm rãi nói: “Thôi được… Để mẹ xem cách con làm.”
Câu chuyện giỗ chạp năm đó kết thúc trong một sự im lặng khác thường. Mai biết, biến động đã bắt đầu. Nó không chỉ là sự thay đổi cách làm cỗ, mà là sự thay đổi trong nhận thức, sự sẻ chia trách nhiệm trong một gia đình truyền thống. Cô đã dám nói ra điều mình nghĩ, và ít nhất, đã có một tia hy vọng về một cái tết, một cái giỗ “nhàn” hơn trong tương lai.