×
×

Bởi tôi yêu Minh thật lòng – yêu cái cách anh từng cõng tôi đi khám lúc tôi ngất giữa trời nắng, yêu cả nụ cười hiền lành khi anh nói: “Chỉ cần em ở bên, anh sẽ bảo vệ em suốt đời.”

Tôi làm dâu nhà họ Trịnh tròn năm năm. Năm năm đó, người ta nói tôi “sống như người giúp việc có danh phận”.

Chồng tôi – Trịnh Minh – là con trai duy nhất, còn mẹ anh là người phụ nữ giàu có, sang trọng và khắt khe. Ngay từ ngày đầu bước chân vào căn biệt thự ấy, bà đã nhìn tôi bằng ánh mắt khinh miệt:

“Nhà tôi không thiếu gì, chỉ thiếu một nàng dâu có gốc gác tử tế. Nhưng con trai tôi đã chọn cô, tôi đành chịu.”

Tôi im lặng. Bởi tôi yêu Minh thật lòng – yêu cái cách anh từng cõng tôi đi khám lúc tôi ngất giữa trời nắng, yêu cả nụ cười hiền lành khi anh nói: “Chỉ cần em ở bên, anh sẽ bảo vệ em suốt đời.”

Tôi tin vào tình yêu ấy, tin đến mức chấp nhận mọi lời sỉ nhục, kể cả khi bà bắt tôi dậy lúc 4 giờ sáng nấu ăn cho cả nhà, rồi lạnh lùng chê “đồ quê mùa không biết nấu món Tây”. Tôi vẫn nhẫn nhịn, vì nghĩ: “Chỉ cần chồng hiểu mình là đủ.”

Nhưng rồi, tình yêu cũng dần bị bào mòn. Minh ngày càng bận, về nhà ít nói, tránh ánh mắt tôi. Mẹ anh vẫn tỏ ra quyền lực như một vị hoàng hậu, và tôi, chỉ như người khách trọ tạm thời.

Cho đến ngày sinh nhật tôi năm thứ năm làm dâu, bà gọi tôi lên phòng, đặt trước mặt tôi một tờ đơn ly hôn và một vali tiền.

“Một tỷ. Cô ký vào đây rồi ra khỏi nhà này. Tôi sẽ cho người đưa cô đi, không cần quay lại nữa.”

Tôi nhìn bà, lòng lạnh buốt.
— “Nếu con không ký thì sao ạ?”
Bà cười khẩy:
— “Cô nghĩ con tôi còn muốn sống với người như cô sao? Cô không có gia thế, không có nghề nghiệp, không xứng làm dâu họ Trịnh. Một tỷ này là quá hậu hĩnh rồi.”

Tôi im lặng rất lâu, rồi khẽ nói:
— “Vâng. Con sẽ đi.”

Tôi không lấy vali tiền. Tôi chỉ vào phòng, gói gọn vài bộ quần áo và chiếc hộp nhỏ có tấm ảnh cưới đã cũ.

Lúc tôi bước ra, Minh đứng ở cầu thang. Anh không nói gì, chỉ nhìn tôi. Ánh mắt ấy – từng ấm áp biết bao – giờ trống rỗng. Tôi khẽ cười, bước đi.
Trên đường, bàn tay tôi đặt nhẹ lên bụng – nơi có sinh linh nhỏ bé chưa ai biết đến.


Ba năm sau.

Tôi sống ở một thị trấn nhỏ, mở tiệm hoa nhỏ mang tên “Nắng Sớm”. Cuộc sống không giàu có, nhưng bình yên. Đứa bé trong bụng ngày nào giờ đã biết gọi “mẹ ơi”, “ngoại ơi”. Con trai tôi – bé An – là tất cả niềm vui của tôi và mẹ ruột.

Con giống Minh đến lạ. Từ ánh mắt đến cách cười, đều mang hình bóng người cha đã quên lãng nó. Tôi không oán, chỉ thỉnh thoảng thấy lòng quặn thắt khi con hỏi:

“Sao con không có ba như các bạn?”

Tôi chỉ cười:

“Ba con đi làm xa, khi nào con lớn, ba sẽ về.”

Tôi nói dối, nhưng con vẫn tin – tin hệt như tôi từng tin vào tình yêu của Minh.


Một buổi chiều mưa, tôi đang cắm hoa thì có người đàn ông trung niên bước vào. Là quản gia cũ của nhà họ Trịnh. Ông nhìn tôi, đôi mắt khẽ đỏ:
— “Cô Trâm, bà chủ bị ung thư giai đoạn cuối. Bà muốn gặp cô… và đứa bé.”

Tôi im lặng. Cả cơ thể bỗng run lên.

Ngày tôi đưa con trở lại căn biệt thự năm xưa, mọi thứ vẫn sang trọng nhưng lạnh lẽo hơn. Bà Trịnh nằm trên giường, gầy rộc, đôi mắt sâu trũng. Thấy tôi, bà run run đưa tay:
— “Cô… cô đến thật sao? Tôi… tôi đã sai rồi…”

Tôi định quay đi, nhưng An chạy đến nắm lấy tay bà, hồn nhiên:
— “Bà ơi, con là An, con chào bà nội.”

Cả căn phòng lặng im. Nước mắt tôi rơi, còn bà Trịnh bật khóc, ôm lấy cháu, run bần bật:
— “Cháu tôi… máu mủ của tôi… Trời ơi…”

Bà nhìn tôi, nói trong hơi thở yếu ớt:
— “Tôi đã mất tất cả, nhưng thứ mất lớn nhất là tấm lòng của con. Một tỷ năm đó chẳng đáng gì. Tôi chỉ mong được con tha thứ…”

Tôi nghẹn ngào, không nói được gì, chỉ đặt bó hoa hồng trắng lên bàn.

“Con không oán bà. Con chỉ mong sau này, không ai dùng tiền để đo giá trị của người khác nữa.”

Bà nhắm mắt, nụ cười nhẹ như buông bỏ tất cả.


Nhiều năm sau, tiệm hoa “Nắng Sớm” của tôi nổi tiếng khắp vùng. Có lần, phóng viên hỏi tôi:

“Nếu được quay lại, chị có chọn cách rời đi như năm xưa không?”

Tôi mỉm cười:

“Có. Vì nếu không rời đi, tôi đã không có An – điều quý giá hơn mọi tỷ bạc trên đời.”


Kết:
Người ta nói, thứ đắt nhất trong đời không phải là tiền, mà là những gì ta mất khi đặt tiền lên trên tình người.
Và tôi tin, đôi khi, ra đi trong lặng lẽ lại là cách trả thù sâu sắc nhất.


Bạn có muốn mình viết thêm phiên bản mở rộng (phần 2) – kể về cuộc gặp lại với người chồng cũ sau nhiều năm, khi anh ta nhận ra sự thật về con trai và quá khứ bị lừa dối – để tạo thêm chiều sâu cảm xúc không?

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News