BIẾT CÔ GÁI CHỒNG THUÊ VỀ LÀM Ô SIN LÀ BỒ NHÍ, VỢ VẪN VUI VẺ GIAO CHO CÔ TA LÀM ĐÚNG MỘT VIỆC — VÀ 10 NGÀY SAU, CÔ Ả CHẠY MẤT DÉP
Tôi tên Lan, ba mươi hai tuổi, làm kế toán cho một công ty nhỏ. Chồng tôi – Hùng – từng là người đàn ông mẫu mực: giỏi giang, nói năng nhỏ nhẹ, ai cũng khen “số Lan sướng”.
Nhưng tôi hiểu, không có cuộc hôn nhân nào thật sự êm đềm mãi mãi.
Gần một năm nay, anh thường đi sớm về khuya, điện thoại luôn úp mặt xuống bàn. Khi tôi hỏi, anh chỉ cười nhạt:
— Em nghĩ anh rảnh mà làm gì mờ ám sao? Anh bận việc thôi.
Tôi không cãi, nhưng linh cảm đàn bà nói với tôi: có người thứ ba.
Một ngày, anh bảo:
— Nhà to, em đi làm suốt, hay thuê người giúp việc đi cho đỡ vất. Anh có quen một cô em họ xa, hoàn cảnh khó khăn, để anh gọi lên ở phụ.
Tôi gật đầu.
Ba hôm sau, “cô em họ” ấy xuất hiện – tên Linh, chừng hai mươi tư, trẻ, trắng, mặc đồ ôm sát, tóc uốn lượn sóng.
Ngay khoảnh khắc đầu tiên, tôi hiểu: “ô sin” này không hề đơn giản.
Ánh mắt cô ta nhìn chồng tôi đủ khiến tôi hiểu tất cả.
Và cái cách anh ta nhìn lại – đầy né tránh – càng khẳng định linh cảm của tôi đúng.
Tôi không làm ầm. Không đánh ghen. Tôi chỉ mỉm cười nói nhỏ:
— Tốt quá, có cô giúp, chị cũng nhàn. Nhưng chị bận lắm, chắc chỉ nhờ em làm một việc thôi.
Cô ta hỏi:
— Dạ việc gì ạ?
— Chăm chồng chị thật chu đáo nhé. Anh ấy mệt, hay ăn khuya, lại hay quên thuốc dạ dày.
Ánh mắt Linh sáng lên, tưởng tôi “mở đường” cho cô ta.
Tôi mỉm cười, bình thản rút điện thoại ra, âm thầm ghi âm lại cuộc trò chuyện đầu tiên ấy.
Mấy ngày sau, tôi vờ đi công tác. Thực ra, tôi thuê người theo dõi.
Đúng như dự đoán, “người giúp việc” nhanh chóng biến thành “người tình tại gia”. Họ qua lại ngay trong căn nhà của tôi, trên chính chiếc giường tôi từng nằm.
Tôi không đau, chỉ thấy… buồn cười.
Cô ta nghĩ mình thông minh, còn tôi là con ngốc không biết gì.
Ngày thứ mười, tôi về sớm mà không báo trước.
Cửa nhà khóa trong. Tôi gõ cửa, Linh tái mặt chạy ra, tóc rối, áo xộc xệch.
Tôi thản nhiên bước vào, nhìn chồng đang bối rối cài cúc áo.
— Ủa, hai người làm gì mà căng thẳng vậy? – Tôi nói, giọng nhẹ như không.
Không ai đáp.
Tôi mỉm cười, đặt lên bàn tập hồ sơ, bản ghi âm, và video camera giấu kín mà tôi đã lắp từ đầu.
— Đây là “việc” duy nhất tôi giao cho cô đấy Linh: Chăm chồng tôi… để tôi thu đủ chứng cứ ly hôn và kiện tội ngoại tình.
Linh cứng họng, tái mét.
Hùng sững sờ:
— Em… em gài bẫy anh à?
Tôi nhìn thẳng anh:
— Không, anh tự bước vào thôi. Em chỉ mở cửa.
Rồi tôi đặt thêm một phong bì:
— Đây là hợp đồng lao động giả mạo, chữ ký của anh và bản sao chứng minh nhân dân của cô Linh, đều được photo công chứng rồi gửi cho luật sư. Anh nhớ làm việc với họ nhé.
Linh lùi lại, môi run:
— Tôi… tôi không cố ý…
— Cô nên về đi, trước khi mọi chuyện lên công an. À, nếu có định quay lại, nhớ mang dép mới, đôi hôm trước cô để ở phòng ngủ, tôi đã ném ra thùng rác rồi.
Cô ta tái mặt, ôm túi bỏ chạy, chân trần, khuôn mặt đầy hoảng loạn.
Một tháng sau, tôi nộp đơn ly hôn.
Tòa xử nhanh – vì có đầy đủ chứng cứ.
Anh ta mất quyền nuôi con và phải chia tài sản theo thỏa thuận.
Người ta bảo tôi “cao tay”, “tàn nhẫn”.
Nhưng thật ra, tôi chỉ đủ tỉnh táo để không gào thét khi bị phản bội.
Tôi không cần đánh ghen, không cần xé tóc ai – tôi chỉ khiến họ phải đối diện với hậu quả của chính họ, theo cách hợp pháp và đau nhất: thua trong im lặng.
Nửa năm sau, Linh bị đồn lừa tiền một người đàn ông khác, bị kiện, phải bỏ trốn.
Còn Hùng, công ty anh sa thải vì bê bối đời tư, sống lầm lũi một mình.
Còn tôi, mở một quán hoa nhỏ, sống cùng con trai.
Thỉnh thoảng, có người hỏi:
— Chị không hận à?
Tôi cười, đáp:
— Không. Hận là gánh nặng. Tha thứ cho họ, là mình được nhẹ hơn.
Trên kệ hoa, tôi đặt tấm bảng nhỏ:
“Phụ nữ thông minh không đánh ghen – họ dọn sạch rác khỏi đời mình.”
Kết thúc:
Cô vợ không cần bạo lực, chỉ cần trí tuệ và bình tĩnh.
Người chồng và cô bồ tưởng nắm thế chủ động, nhưng lại rơi đúng vào “việc duy nhất” mà cô giao: giúp cô có chứng cứ để tự do trong danh dự.
Mười ngày sau, kẻ phản bội chạy mất dép – còn cô, bước ra khỏi hôn nhân bằng nụ cười đầy kiêu hãnh.