×
×

Mẹ chồng mắng tôi hoa;ng phí vì uống ly trà sữa 100 nghìn

1. Ly trà sữa 100 nghìn mở đầu một trận bão

Tôi kết hôn với Minh sau hai năm yêu nhau. Minh hiền lành, điềm đạm, còn tôi—Lan—là nhân viên thiết kế tự do, thu nhập thất thường nhưng đủ sống. Nhà chồng tôi thì ngược lại: kỷ luật, tiết kiệm, coi trọng việc kiểm soát tài chính.

Hôm ấy, trời Sài Gòn nắng như đổ lửa, tôi ghé quán trà sữa mới mở gần công ty bạn. Ly trà sữa size lớn 100 nghìn—đắt thật, nhưng lâu lắm tôi mới tự thưởng cho mình.

Vừa bước vào nhà, mẹ chồng tôi—bà Hảo—đã liếc thấy.

Bà nheo mắt:
Một ly này trăm nghìn? Con tiêu tiền như nước vậy thì sau này định đào mả nhà này lên mà ăn à?

Tôi khựng lại. Tôi mua bằng TIỀN CỦA TÔI. Nhưng tôi nuốt xuống, không muốn đôi co.

– Con mua lâu lâu ạ… – tôi nói nhỏ.

Bà gạt phắt:
– Lâu lâu? Mỗi ngày một lần là chết cái nhà này! Mai mốt có con, rồi tiền đâu nuôi? Con dâu phải biết tiết kiệm!

Tôi mở miệng định giải thích thì Minh bước ra. Tôi nhìn anh, mong anh nói đỡ. Nhưng Minh chỉ chau mày nhẹ rồi bảo:

– Mẹ nói cũng đúng, Lan bớt tiêu lại đi.

Tôi im lặng. Cái im lặng khiến lòng tôi như bị ai vo tròn rồi ném xuống đất.


2. Cuộc gọi bất ngờ dẫn đến phòng công chứng

Vài ngày sau, mẹ chồng gọi tôi và nói giọng lạ:

Chiều nay con đi với mẹ lên văn phòng công chứng. Có tài sản liên quan đến con.

Tôi ngạc nhiên:
– Tài sản gì ạ?

– Lên rồi biết.

Tôi đi theo bà, lòng hơi bất ổn. Vừa đến nơi, mẹ chồng đã đưa cho tôi một tập giấy, giọng vang cả căn phòng:

Từ hôm nay, con không được phép đụng vào bất kỳ tài sản nào đứng tên Minh. Đây là văn bản xác nhận tài sản riêng của nó. Con ký vào.

Tôi sững người.

Vị công chứng viên nhìn chúng tôi rồi hỏi rõ lại:
– Ý bà là hai vợ chồng không dùng tài sản chung? Tách bạch hoàn toàn?

– Đúng. Con dâu tôi tiêu xài hoang phí. Tôi phải bảo vệ thằng Minh.

Tôi nhìn bà. Trong mắt bà, tôi không phải con dâu, không phải người trong nhà—chỉ là một rủi ro tài chính.

Tôi nhìn Minh—oups, Minh không đi. Bà cố tình không cho anh biết?

Tôi thở dài.
Tôi hiểu rồi.

– Được. Cháu ký. – tôi nói.

Mẹ chồng tôi thoáng bất ngờ.

– Nhanh vậy? Không làm ầm lên à?

– Không ạ. Cháu không cần gì của nhà mình.

Tôi ký, viết tên thật rõ ràng.

Đặt cây bút xuống, tôi xoay người, khẽ cúi:

– Con cảm ơn mẹ vì đã cho con nhìn rõ mọi chuyện.

Rồi tôi quay lưng bước đi.

Trong lòng, không phải đau… mà là nhẹ.


3. Minh chạy đến – và hình ảnh khiến anh ngã quỵ

Tôi vừa đến bãi xe thì nghe tiếng chạy thình thịch phía sau.

Lan! Đợi anh!

Minh thở hổn hển, mồ hôi nhễ nhại. Anh chắc chạy từ nhà đến đây.

– Em… em ký cái gì vậy? Mẹ gọi anh nói em định cướp tài sản của nhà?! Anh chạy đến liền để giải thích…

Tôi nhìn anh, bình thản hỏi:
– Anh nghĩ em cần gì từ nhà anh?

Minh im lặng.

Tôi mở túi, đưa cho anh một tập giấy khác—tôi đã chuẩn bị từ lâu nhưng chưa từng đưa ra.

Minh mở ra, mắt anh chao đảo.
Giấy tờ công ty tôi: Lan Design Studio.
Báo cáo tài chính ba năm liên tiếp.
Hợp đồng thiết kế độc quyền với ba thương hiệu lớn.

Con số lợi nhuận cuối cùng khiến anh sững sờ.

Lan… một năm em kiếm hơn cả mẹ anh tiết kiệm hai mươi năm?

Tôi gật nhẹ.

– Em không khoe vì không muốn biến gia đình thành nơi so đo tiền bạc. Nhưng từ lúc cưới, mẹ anh luôn coi em là gánh nặng. Anh thì… chưa một lần hỏi em có mệt không.

Minh lảo đảo, ngồi xuống ghế đá cạnh tòa nhà.
– Anh… anh không biết… Anh xin lỗi… Anh…

Tôi nhìn chồng mình—người đàn ông hiền lành, tốt, nhưng yếu đuối, luôn để mẹ quyết định thay.

– Minh, em không giận anh. Chỉ là… tình yêu cần sự tin tưởng. Anh có bao giờ đứng về phía em không?

Minh run run.
– Em hãy cho anh thêm thời gian…

Tôi lắc đầu:
– Anh chạy đến quá muộn rồi.


4. Quá khứ mà nhà chồng không hề biết

Tôi đứng trước anh và nói:

– Minh, nói cho anh nghe một điều mà nhà anh chưa từng nghĩ tới: Ngày cưới, em đã định tặng anh một căn hộ đứng tên hai vợ chồng.

Minh ngẩng lên, mắt đỏ hoe.

– Vì em nghĩ một mái nhà nhỏ sẽ giúp mình bắt đầu một cuộc sống mới, bình đẳng, nhẹ nhàng.

– Vậy… giờ căn hộ đó…? – Minh hỏi.

Tôi mỉm cười buồn:

Em đã chuyển nhượng cho người khác rồi. Căn hộ ấy vốn dĩ để dành cho người biết trân trọng em.

Minh sững người.
– Người khác… là ai?

Tôi nhìn anh thật lâu, rồi đáp:

Em của năm nay.
– …
– Người từng muốn hạnh phúc, nhưng hôm nay hiểu rằng tự do đôi khi quý hơn một cuộc hôn nhân nửa vời.


5. Cơn bão trong gia đình chồng

Chiều hôm đó, Minh gọi tôi không biết bao nhiêu cuộc, tin nhắn dài vô tận. Mẹ chồng thì nhắn đúng một dòng:

Nếu con dám bỏ thằng Minh, đừng trách mẹ tuyệt tình.

Tôi đọc và xóa.

Ngày hôm sau, tôi dọn đồ, thuê một căn hộ nhỏ gần studio, bắt đầu cuộc sống riêng. Tôi không mang theo gì của nhà chồng ngoài tờ giấy chứng minh rằng họ đã tách tôi ra khỏi tất cả—một món quà vô giá.


6. Twist: Sự thật mà không ai ngờ tới

Một tuần sau, Minh tìm đến studio của tôi.

Anh đứng đó, bơ phờ, mắt thâm quầng.

Lan… mẹ anh nhập viện.

Tôi khựng lại.
– Sao lại nhập viện?

– Hôm qua, mẹ xem lại giấy tờ công chứng… rồi ngất. Bác sĩ nói mẹ bị stress nặng, huyết áp tăng đột ngột. Mẹ bảo… mẹ tưởng em muốn ly hôn để lấy tài sản của nhà… ai ngờ… em lại quá độc lập. Bà bị sốc vì chính mình sai.

Tôi im lặng.

Minh bước đến gần, giọng nghẹn lại:

– Mẹ xin gặp em.

Tôi nhìn anh.
– Để làm gì?

– Để xin lỗi… và để đưa lại cho em một thứ.

Tôi nhíu mày. Minh run run đưa phong bì.

Tôi mở ra.

Bên trong là chính văn bản tách tài sản mà tôi đã ký.
Nhưng mẹ anh đã gạch chéo toàn bộ và viết thêm một dòng:

“Con dâu, mẹ sai rồi. Từ hôm nay, tài sản Minh có là của hai đứa. Nếu con không cần, mẹ cũng sẽ chuyển phần của mẹ sang cho con. Chỉ xin con về nhà…”

Tôi hít sâu, đóng phong bì lại, trả cho Minh:

– Minh… mẹ xin lỗi, em chấp nhận. Nhưng… hôn nhân không phải cuộc chiến tài sản. Em chỉ cần một người chồng dám bảo vệ em, dù chỉ một lần.

Minh nghẹn ngào:
– Anh sẽ thay đổi, Lan… Anh hứa…

– Hứa không đủ. – tôi nhìn thẳng anh. – Nếu ngay từ đầu anh đứng lên nói: Ly trà sữa là tiền của vợ con, mẹ đừng làm quá, thì đã không có chuyện hôm nay.

Minh quỵ xuống ghế, vai run lên.

Tôi nhẹ nhàng đặt tay lên vai anh:

– Em không đóng cửa tương lai. Nhưng hiện tại… chúng ta cần thời gian để hiểu xem tình yêu còn lại bao nhiêu.


7. Kết thúc mở – nhưng đầy sức nặng

Tôi bước ra khỏi studio, gió Sài Gòn thổi nóng hầm hập. Tôi mua một ly trà sữa—loại 100 nghìn hôm trước.

Tôi uống một ngụm, mỉm cười.

Tiền bạc không phải thứ định nghĩa con người.
Càng không phải lý do để ai đó bị coi thường.

Nếu hôn nhân là một hành trình, thì hôm nay… tôi chọn đi chậm lại, để tìm đúng hướng.

Còn Minh?
Tôi không bỏ anh.
Nhưng lần đầu tiên trong đời, anh phải tự đứng lên—không có bóng mẹ, không có sự nhẫn nhịn của tôi.

Câu chuyện của chúng tôi chưa kết thúc.
Nhưng lần này, người cầm bút viết tiếp… là tôi.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News