×
×

Vợ phát hiện bị mắc bệ;/nh hiể;/m nghè–o nhưng vẫn quyết định Sinh bằng được Con cho chồng

Cưới nhau 5 năm, LanMinh chạy chữa khắp nơi mới có tin vui.
Khi bác sĩ báo có thai, cả hai mừng rơi nước mắt. Nhưng niềm vui ấy chưa kịp trọn thì một kết quả xét nghiệm máu khiến Lan như rơi xuống vực sâu — cô mắc bệnh rối loạn máu bẩm sinh thể nặng, căn bệnh hiếm, di truyền, nếu sinh con ra, đứa trẻ có thể không sống quá 5 tuổi.

Bác sĩ khuyên nên đình chỉ thai, nhưng Lan kiên quyết giữ lại, cô nói với chồng:

“Nếu con chỉ sống được 5 năm, thì 5 năm đó em vẫn muốn làm mẹ nó. Còn hơn cả đời không được nghe tiếng nó gọi ‘mẹ’ một lần.”


Tin Lan bị bệnh lan đến tai mẹ chồng – bà Hường, một người đàn bà bảo thủ, mê tín và đặt nặng chuyện nối dõi tông đường.
Ngay từ đầu, bà đã không ưa Lan, vì cô là trẻ mồ côi, lại yếu ớt, chẳng “hợp mệnh” nhà giàu.
Khi nghe chuyện, bà nổi điên, quát vào mặt con trai:

“Nếu nó sinh ra thằng bé mang bệnh, nhà này tuyệt tử tuyệt tôn! Phải bỏ đi! Tao sẽ kiếm cho mày đứa khác, khoẻ mạnh hơn!”

Minh quỳ xuống, khóc xin mẹ đừng làm thế, nhưng bà Hường đã ngấm ngầm dùng người đưa thuốc cho Lan uống.
Lan biết, nhưng vẫn giả vờ không hay. Cô chỉ lặng lẽ viết nhật ký, mỗi dòng đều là lời gửi cho đứa con chưa kịp chào đời.


Đến tháng thứ 7, Lan bị xuất huyết, phải cấp cứu.
Trên bàn mổ, cô yếu đến mức tim ngừng đập trong vài phút, nhưng thần kỳ thay — đứa bé vẫn sống.
Một bé trai nặng 2,3 kg, khóc vang như xé không gian bệnh viện.

Khi nghe tiếng khóc ấy, bà Hường đang quỳ ngoài hành lang, ngẩng lên rưng rưng:

“Trời ơi… nó vẫn sống sao?”

Bác sĩ bước ra, đưa bà tờ giấy xét nghiệm DNA và hồ sơ di truyền, giọng nghiêm nghị:

“Chúng tôi đã kiểm tra kỹ. Đứa bé không mang gen bệnh của mẹ. Có thể do một đột biến ngẫu nhiên trong quá trình thụ thai — đứa bé hoàn toàn khoẻ mạnh, sạch gen bệnh.”


Bà Hường sững sờ, cả người run lên.
Nhưng cú sốc thật sự là khi bác sĩ nói thêm:

“Còn điều này… xin chia buồn. Cô Lan mất rồi. Trước khi vào mổ, cô ấy ký giấy xin hiến tủy cho một bệnh nhi cùng nhóm máu, nói rằng ‘nếu con tôi được sống, xin hãy cứu thêm một đứa trẻ khác.’”

Bà Hường ngã quỵ ngay giữa sảnh bệnh viện, tay run rẩy ôm đứa cháu đỏ hỏn, miệng lắp bắp:

“Mẹ xin lỗi con… mẹ sai rồi… Lan ơi…”


Hai năm sau, trên bàn thờ nhà họ Trần, ảnh Lan được đặt cạnh bức hình cưới cô cười rạng rỡ.
Đứa bé – bé Bảo – lớn lên khoẻ mạnh, thông minh và đặc biệt thích viết chữ nguệch ngoạc bằng tay trái, y hệt mẹ nó.
Bà Hường mỗi lần nhìn thấy, chỉ biết lau nước mắt và thì thầm:

“Giờ thì mẹ mới hiểu… cháu đích tôn thật sự mang gen gì – đó là gen của tình yêu và sự hi sinh.”

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News